Edit: Pi sà Nguyệt
Trong phòng khách sáng trưng, Lục Mạn ngồi dựa vào sofa quay đầu nhìn ra ngoài, cửa sổ nổi gió lớn,
Thi Ân mặc áo ngủ màu đen với mái tóc đen đứng ở hành lang tối tăm, con ngươi đỏ nhìn chị, Lục Mạn
đưa tay chỉ lên lầu.
Thi Ân xuyên vào phòng ngủ của Lâm Huân.
============
Trong phòng không có đèn, Lâm Huân ôm đầu ngồi bên giường mà An Kiều lại ngồi cạnh gã, đưa tay ôm
nhẹ gã.
“Tôi biết, tôi biết anh rất đau khổ, tôi biết anh rất thích Lục Mạn.” Giọng cô ta nhỏ nhẹ, dịu dàng
vuốt ve lưng gã, “Không ai ngờ mọi thứ lại như thế,
chúng ta đã nói rõ rồi, tôi cũng hi vọng sẽ giao vị trí này cho người anh yêu… Rõ ràng chúng ta
đang cố gắng cho chuyện này nhưng mà… sao cô ta lại mang thai con của cha anh chứ? Anh yêu cô ta
thế mà, còn chưa phản bội cô ta…”
“Đừng nói nữa.” Lâm Huân ngăn lời của cô ta.
“Xin lỗi Lâm Huân.” Cô ta ôm lấy gã, “Có lẽ, có lẽ cô ấy cũng có bất đắc dĩ, mang thai không phải
sự lựa chọn của cô ấy, anh đừng trách cô ấy.”
“Không có lựa chọn khác? Phải… Cái gì cô ấy cũng không được chọn, tôi không trách cô ấy, chỉ hận
sao tôi lại có người cha như thế!” Lâm Huân nắm chặt tay, đấm lên giường, chỉ số hắc hóa tăng cao,
“Tại sao tôi lại họ Lâm?
Tại sao tôi lại là con trai của ông ta? Tôi thà tôi không có gì cũng không mong mọi thứ bị ông ta
phá hủy như bây giờ!”
An Kiều nhìn chỉ số hắc hóa của gã tăng lên 50%, chỉ số hắc hóa này là dành cho Lục Mạn và ông Lâm
chứ không phải An Kiều, cô ta muốn Lục Mạn chịu đựng những gì cô ta phải chịu trước kia.
Xem ra việc Lục Mạn mang thai đả kích gã rất lớn, bởi vì lúc trước An Kiều nói với gã, cô ta cảm
kích việc thả tự do cho cô ta của gã nên cô ta sẽ giúp gã và Lục Mạn chạy khỏi nhà họ Lâm, Lâm Huân
luôn mong đợi chuyện ấy, nhưng bây giờ… Lục Mạn mang thai, mọi ảo tưởng của gã cũng biến mất.
Cô ta cười lạnh trong lòng, người đàn ông này dằn vặt cô ta mấy lần, hai vòng trước cô ta dùng toàn
bộ tình cảm của mình nhưng gã vẫn chỉ tin mẹ kế của mình, nghi ngờ cô ta rồi giam cô ta sau đó để
Lục Mạn hành hạ cô ta tới chết, gã và Lục Mạn đều đáng chết!
“Không cần như thế, Lâm Huân.” Cô ta ôm lấy bàn tay nhuốm máu của gã, viền mắt đỏ ửng, cô ta nức
nở, “Đừng thế mà Lâm Huân… Tôi cũng bị cha mẹ phá hủy cả đời như anh, mấy hôm tôi dưỡng thương anh
đã nói với tôi rằng, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng làm tổn thương mình.
Lâm
Huân, bây giờ tôi cũng nói câu này cho anh nghe, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đừng làm tổn thương
mình…” Cô ta nâng bàn tay dính máu của Lâm Huân lên, nước mắt rơi vào tóc mai.
Lâm Huân ngơ ngác nhìn cô ta, nhìn cô ta lấy hộp thuốc bôi thuốc cho gã, tỉ mỉ dịu dàng vô cùng,
trên mặt còn dính nước mắt, dù thế giới bỏ rơi gã thì vẫn có cô ta ở cạnh, bọn họ giống như người
bạn duy nhất, đồng chí duy nhất… Gã đưa tay nâng mặt cô ta lên, lau nước mắt cho co ota.
An Kiều ngẩng đầu cười, cô ta cứng đờ khi thấy chỉ số yêu thương dành cho cô ta lên 60%, nhưng sẽ
không có chuyện gì cả.
Gã hận Lục Mạn.
Thi Ân trốn trong tối cười nhẹ, nữ chính An Kiều bị hành mấy vòng sao có thể tốt bụng tới mức tác
hợp cho người hại cô ta chứ? An Kiều luôn cho rằng mình là nữ chính trời chọn, một khi có cơ hội
thì cô ta không chỉ rời đi mà còn đánh úp một trận mới đi cơ.
Tự cho mình là thông minh, hủy hết tâm huyết của Dịch Nhiên.
Ánh mắt An Kiều sáng lên, cô ta tìm cớ rời khỏi phòng, đóng cửa nhìn khoảng trống trước mắt rồi vội
đi về trước.
Thi Ân đi theo sau lưng cô ta, hẳn là Dịch Nhiên tìm cô ta.
Quả nhiên An Kiều vội chạy đến vườn hoa sau nhà, Dịch Nhiên đang ở đó đợi cô ta.
Vừa thấy cô ta anh tức giận nói, “Cô vừa làm một chuyện dại dột đấy! Lục Mạn mang thai là do cô làm
bậy đúng không?”
Thi Ân trốn cách đấy không xa, nghe được câu này thì vội móc điện thoại của chủ nhiệm lớp trong túi
ra, mở tính năng video quay hai người lại, ông trời ạ, hóng chuyện là một thói quen tốt á.
“Dịch Nhiên, anh đừng giận, nghe em giải thích được không?” An Kiều nhỏ giọng nói, cô ta tính cầm
tay Dịch Nhiên nhưng bị anh hất ra, anh dùng sức tới mức làm cô ta ngã xuống bùn.
“Bây giờ cô còn muốn giải thích cái gì?” Dịch Nhiên đen mặt, “Cô tưởng tôi không biết cô mua thuốc
ở tổ chức à? Lục Mạn sao có thể mang thai đúng lúc thế được? Ông Lâm đã con mịa nó 60 tuổi rồi!”
An Kiều đứng đó nhìn anh lạnh lùng nổi giận với cô ta, “An Kiều, cô là cố chủ (người mướn) của tôi
cho nên mấy chuyện trước đó tôi đều nhịn hết, cô muốn rời khỏi thế giới này đúng không? Tôi đã nói
với cô thế ào? Chỉ cần duy trị chỉ số yêu thương của Lâm Huân dành cho cô, tác thành cho cậu ta và
Lục Mạn, đêm nay tôi sẽ sắp xếp ông Lâm phát hiện chuyện của họ rồi nhập viện, cô có thể tự do rời
khỏi đây cùng chúng tôi, nhưng bây giờ cô con mịa nó đã làm chuyện dại dột gì rồi hả?”
Anh đứng đó, mái tóc đen buông xuống bên trái, lạnh lùng nhìn cô ta như người thống trị không có
tình cảm mà chỉ có nhiệm vụ, anh chất vấn cô ta.
An Kiều nhìn anh như vậy, viền mắt đỏ ửng, “Tác hợp? Tại sao em phải tác hợp bọn họ? Bọn họ đã dằn
vặt em thế nào anh cũng biết mà! Em bị họ hành đi sống lại bao nhiêu lần rồi