Edit: Pi sà Nguyệt
Thi Ân trong hệ thống lại nói thêm một câu: “Đừng giết Lục Mặc…” Ivan: “Ân Ân nói đúng, khoan dung
đúng chỗ là được, kiếp này Lục Mặc không xấu….
”
Thi Ân nói thêm nửa câu sau: “… Nếu không nhiệm vụ của Dịch Nhiên sẽ thất bại.
”
Tengu: “Chậc chậc…” Ivan: “….
”
Đắc Kỷ: “Thế là ai đẻ trứng vậy? Em trai Khổng Lệnh có thể biểu diễn skill này lần nữa không?”
Khổng Lệnh: “…”
Thi Ân: “Dịch Nhiên tới rồi, Khổng Lệnh chuẩn bị sẵn sàng, phát huy kỹ năng diễn xuất phái thực lực
của cậu, nhanh chóng giúp Minh Châu giải quyết hoàn mỹ.
”
Khổng Lệnh: “Vâng!”
Mắt Minh Châu trong phòng tối sáng lên.
Lục Mặc trong bồn tắm thét lên một tiên điên cuồng, giãy dụa muốn đứng dậy khỏi chất lỏng máu tươi
kia để xem hai chân không cảm giác của hắn có phải… có phải đã biến thành đuôi cá không… thì bị
móng tay lạnh lẽo của Minh Châu đè lại.
“Anh đang sợ gì thế?” Minh Châu nhìn hắn, đôi mắt xanh lam vừa trong veo vừa lạnh lùng, “Anh bảo
dùng mạng để cứu tôi còn gì? Tôi không cần anh cứu, không ai nhốt tôi trong thuyền này được, là tôi
đồng ý ở đây, bây giờ anh không cần dùng mạng cứu tôi, anh chỉ cần biến thành đồng loại của tôi rồi
sống cạnh tôi vĩnh viễn thôi mà, có gì đáng sợ đâu chứ?”
Lục Mặc nhìn cô phát điên, hắn tình nguyện chết… tình nguyện dùng mạng sống trả giá nhưng không
muốn biến thành người cá…
“Sao thế? Anh không muốn ở chung với tôi vĩnh viễn à?” Minh Châu nghiêng đầu, “Loài người các anh
chỉ thuận mồm đồng ý hứa hẹn, đợi một thời gian thì sẽ hối hận, anh không có chung tình như miệng
anh nói đâu, cũng chẳng thích tôi đến mức ấy, tôi có thể vì cứu anh mà chịu bao đau khổ từ Trần Du
nhưng sao anh không thể chịu chút đau đớn vì tôi chứ?”
Hắn không nói được gì mà co giật run rẩy, ngẩn người.
Trong mắt cô tràn ngập sự chán ghét, là sự căm ghét thay Minh Châu, người như vậy không xứng đáng
với tình yêu chân thành của cô ấy, càng không xứng để cô hi sinh bản thân mà cứu hắn, Lục Mặc còn
có một số chuyện không nói ra, kiếp trước khi hắn được Minh Châu cứu sống thì cũng hơi đau buồn một
thời gian, sau đó từ từ rời khỏi bóng ma của Minh Châu dưới sự chăm sóc và làm bạn của con gái
người chèo thuyền đã cứu hắn, sau đó kết hôn sinh con với cô gái ấy, sống một cuộc sống hạnh phúc
viên mãn.
Cho nên người cá làm nhiệm vụ này mới bảo cổ không muốn làm bia đỡ đạn đau khổ nữa.
“Nếu anh không muốn thì thôi vậy.
” Giọng của cô hời hợt, “Tôi cũng không thích anh làm đồng loại
của tôi, trực tiếp trả mạng lại cho tôi đi.
” Móng tay sắc bén của cô nắm chặt, không chút do dự nào
mà cắm vào làn da của hắn.
Lục Mặc cũng nhận ra được một điều trong cơn sợ hãi của mình, Minh Châu này… hoàn toàn không có
chút nhẹ tay và tình cảm nào với hắn nữa cả, cô xuất hiện trong mở để chỉ dẫn hắn đến tìm cô không
phải vì muốn hắn cứu cô rồi dẫn cô đi rồi nối tiếp tình xưa kiếp trước, mà vì — muốn trả thù hắn,
giết hắn.
Cô nở nụ cười với hắn dưới ánh sáng màu xanh lam, “Anh nên cảm ơn tôi vì đã để anh sống lâu như
vậy, sống một cuộc sống tới tóc bạc với vợ anh.
” Móng tay của cô muốn đâm vào cổ họng của hắn làm
hắn đau đớn, hắn há mồm phun ngụm máu ra ngoài…
Đột nhiên có người phá tường gỗ vọt vào, một ngọn lửa đâm về phía hắn và Minh Châu —-
“Chậm chút, chậm chút, tôi sắp ói rồi!” Giọng của Trần Du vang lên.
Minh Châu đang nắm lấy cổ họng của Lục Mặc buông hắn ra rồi xoay người tránh ngọn lửa kia, không
đợi Dịch Nhiên bắt lấy mình đã vươn người nhảy vào trong hang động tối trên tường rồi tiếng nhảy
xuống nước vang lên.
Đợi đến khi Dịch Nhiên nghiêng người đi tới thì thấy một đuôi cá màu xanh lam xuất hiện trong hang
tối rồi biến mất dưới nước.
Mà sau khi Lục Mặc bị buông ra trợt ngã xuống bồn tắm lớn có chất lỏng màu đỏ kia.
Dịch Nhiên còn gánh Trần Du trên vai nên không đuổi kịp, đầu tiên kéo Lục Mặc trong bồn dậy, thấy
cổ hắn toàn máu, mặt trắng bệch như sắp chết, mà lúc hắn bị kéo ra khỏi bồn thì có mấy thứ tròn vo
rơi ra ngoài, thứ kia… trông giống như trứng cá vậy.
Trái tim Dịch Nhiên nặng nề, gương mặt khó coi vô cùng.
Chủ nhiệm lớp đi vào thấy bộ dạng của Lục Mặc và bồn tắm đỏ kia cũng nặng nề trong lòng, xong xong,
người chết rồi đó à?
Sau đó ông ta thấy Dịch Nhiên vỗ lưng sau một cái, Lục Mặc nằm nhoài trên bồn tắm lớn phun mấy hơi
thở rồi run rẩy nói, “Cứu tôi… Anh Dịch cứu tôi, tôi… tôi bị biến thành người cá… chân của tôi…”
Mặt chủ nhiệm lớp nặng nề, trở thành người cá còn thảm hơn là chết á!
Không đợi hắn nói xong Dịch Nhiên đang kéo hắn từ trong bốn tắm đi ra, hai chân của hắn vẫn như cũ…
chỉ bị trói lại với nhau và có vài vết thương nhỏ.
Chủ nhiệm lớp thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tới kiểm tra Lục Mặc cẩn thận, cả người hắn ngoài có
vài vết thương không nặng thì chẳng sao cả, vết thương trên cổ trông đáng sợ nhưng chỉ là vết
thương ngoài da thôi, không chết được!
“Tốt rồi, tốt rồi, chân của cậu vẫn còn đấy.
” Chủ nhiệm lớp nói với hắn, “Không bị biến thành người
cá.
”
Lục Mặc ngạc nhiên một chút, vội xem chân của mình cực khó tin, “Nhưng sao không nhúc nhích được?
Tôi… Tôi có cảm giác mình… đẻ trứng nữa.
” “Có thể là… ảo giác?” Chủ nhiệm lớp cũng choáng rồi.
Trần Du ngồi trên vai Dịch Nhiên dán sát tai anh, cười nhẹ nói, “Em đối xử với anh tốt chưa? Lần
nào cũng để ý anh.
”
Giọng nói của người đàn ông…
Dịch Nhiên nổi hết da gà, lỗ tai đỏ ửng, đưa tay che miệng gã.
Thuyền rung lên kịch liệt, nước biển dưới chân không ngừng tràn vào ngang mắt cá chân bọn họ rồi
nhanh chóng ngập lên bắp đùi họ.
“Thuyền sắp chìm rồi.
” Chân Dịch Nhiên di chuyển, nước biển đang trào vào, anh đưa tay xách Lục Mặc
lên vai chủ nhiệm lớp, “Mang hắn đi theo tôi.
”
Bản thân anh mang Trần Du chạy ngược dòng nước, chạy theo hướng hành lang mà Minh Châu bỏ chạy, quả
nhiên ở cuối đường có một lỗ thủng to, nước biển không ngừng trào vào cái lỗ ấy, anh trực tiến ôm
Trần Du trên vai vào lòng, một tay kéo tay chủ nhiệm lớp rồi mạnh mẽ chui vào lỗ thủng đấy.
Chủ nhiệm lớp đột nhiên bị anh túm vào trong biển, vội ngậm mồm lại, túm Lục Mặc đi vào rồi trực
tiếp rời khỏi du thuyền đi ra biển.
Biển đen không thấy gì cả, chủ nhiệm lớp cảm thấy ông sắp chết đuối rồi! Nhiệm vụ này lỗ rồi!
May mà Dịch Nhiên kéo chặt tay ông bơi trong biển, ông chỉ cần ôm chặt vị cố chủ sắp chết đuối này.
Dịch Nhiên bơi vòng qua chiếc du thuyền đang chìm này rồi bơi lên mặt biển, liếc nhìn ‘Trần Du’
trong ngực mình, gã phồng má mở to mắt nhìn anh, còn định mở mồm nói chuyện với anh, bọt khí không
ngừng xuất hiện, nước biển chảy vào miệng gã, gã đau khổ ngăn cản hai lần rồi ôm lấy Dịch Nhiên…
Dịch Nhiên nhìn gương mặt kia, anh cảm thấy anh sắp bị ‘gã’ chọc điên máu, anh chỉ có thể ôm chặt
lại gã, nhắm mắt quyết tâm cúi đầu hôn lên môi gã.
Thi Ân nghe thấy tiếng nói như tiếng bụng kia, anh bảo, “Há mồm.
”
Còn cần anh nói chắc? Cô lập tức há mồm khi Dịch Nhiên hôn mình, cô duỗi lưỡi đi vào thì bị Dịch
Nhiên cản lại, hơi thở ấm áp cứ như chân khí của người tu tiên tràn vào miệng cô, tràn vào trong
phế phủ của cô, cô cảm thấy mình thoải mái vô cùng, ngay cả việc thở cũng dễ hơn.
Mặt Dịch Nhiên trắng bệch thả cô ra, tức giận chết đi được, tên lưu manh này còn duỗi lưỡi vào
miệng anh cơ!
Anh giẫm chân một cái, ôm lấy cô rồi lôi chủ nhiệm xông lên mặt biển.
Có một ánh sáng màu lam lấp lóe dưới chân anh, anh sợ là người cá Minh Châu đuổi đến, vội cúi đầu
nhìn thì thấy đáy biển tối om, người cá màu xanh lam cùng du thuyền đang chìm vào đáy biển kia nhìn
bọn họ, mái tóc đỏ trôi nổi bồng bềnh trong nước biển.
Cô ta không đuổi theo, cô ta không hề rời khỏi chiếc du thuyền đó, chỉ chìm vào đáy biển cùng du
thuyền kia.
Hoặc đối với cô ta mà nói, từ lúc cha mẹ cô ta chết, lúc Lục Mặc phụ lòng cô ta thì cô ta chẳng còn
nơi nào đi nữa rồi, cho dù cô ta có tự do thì cô ta cũng chẳng biết mình phải đi nơi nào.
Dịch Nhiên thoát khỏi mặt nước, trong giây phút anh vọt ra khỏi mặt nước, anh đã kéo ‘Trần Du’
trong lòng kia đưa lên mặt nước rồi ném chủ nhiệm lớp và Lục Mặc lên trên.
Mấy người giãy dụa thở hổn hển.
==============================================
Trên mặt biển chìm chìm nổi nổi, gió lớn và sóng thần đã ngừng từ khi nào chẳng biết, cách mấy
người không xa là người đàn ông trung niên, người đàn ông bụng phệ và hải quân.
Một chiếc du thuyền nhỏ cũ nát trôi bồng bềnh trên nước, đó là du thuyền nhỏ của ông chủ Trần.
Dịch Nhiên ôm chặt ‘Trần Du’ của anh bơi về phía du thuyền, đẩy gã lên du thuyền mới vớt đám người
kia lên sau.
Chủ nhiệm lớp ngồi trên du thuyền ôm vai lẩy bẩy, nhìn Lục Mặc đang run lẩy bẩy bên cạnh, chuyên
nghiệp nói: “Anh, anh Lục, nhiệm vụ lần này là do anh đưa sai thông tin, cho nên, cho nên không
phải chúng tôi làm nhiệm vụ thất bại, anh có thể sống sót trở về là đã thành công lắm rồi đấy.
”
Lục Mặc nằm trên du thuyền, hai chân của hắn lúc này bắt đầu khôi phục cảm giác, lúc này hắn mới
thở phào một tiếng, hắn nhìn mặt trăng đang ló đầu sau những đám mây đen, trong lòng vẫn còn sợ
hãi, khàn giọng nói: “Tôi cho rằng cô ấy xuất hiện trong giấc mơ của tôi là chờ tôi dẫn cô ấy rời
khỏi đó…”
Chủ nhiệm lớp nhịn câu chửi trong lòng xuống, chỉ nói: “Không phải lỗi lầm nào cũng được tha thứ,
cho dù có nỗi khổ trong lòng thì người bị hại vẫn là người bị hại, đối với cô ấy mà nói, vết thương
đó chẳng bao giờ lành được cả, cậu…” Sao có thể nghĩ cô ấy sẽ nối lại tình cũ vì yêu cậu chứ?
Người đàn ông trung niên ở cạnh rên rỉ rồi ngẩng đầu nhìn Lục Mặc nói: “Mấy người cũng mơ đến người
cá kia gọi… mới đến đây à?”
Chủ nhiệm lớp nhìn ông ta ngạc nhiên, “Mấy người không phải vô tình bị kéo vào lúc ra khơi chơi à?”
Người đàn ông trung niên thở dài nói: “Ai con mịa nó đi ra xa vậy chơi chứ? Còn không phải mơ thấy
người cá xinh đẹp thâm tình quyến rũ… mới đến xem rõ thật hư à?” Ông ta nhìn người đàn ông bụng phệ
còn hôn mê chột dạ, “Hai người này cũng thế! Cho nên tôi vẫn luôn bảo các cậu đừng tin người cá kia
đấy!”
Chủ nhiệm lớp nhìn về phía Lục Mặc, trên gương mặt trắng bệch của hắn thể hiện kiểu mặt không biết
phải nói gì, nhìn mấy người kia chẳng nói được câu nào.
Có lẽ hắn nên hộc máu mới đúng nhỉ? Dù sao hắn luôn nghĩ mình là nam chính, người cá xinh đẹp không
ngừng gọi hắn trong mơ để nối lại tình cảm kiếp trước, bây giờ thì hay rồi, người cá không chỉ gọi
mình hắn mà