Edit: Pi sà Nguyệt
“Chú Ivan của em không tra được à?” Dịch Nhiên thấy cô nhìn chăm chú một điểm thì đoán cô đang nói
chuyện với người Tổ chức Phản diện trong hệ thống.
Thi Ân ngẩng đầu nhìn anh khó hiểu.
Dịch Nhiên lấy tay xoa nước trên mặt cô, mở bảng tin tức trong hệ thống của mình ra, “Đây là thông
tin về ông chủ siêu thị và Lý Lị mà chủ nhiệm lớp mới điều tra.
”
Thi Ân thấy được thông tin trong hệ thống của anh, anh không đề phòng cô tí nào luôn, cô dựa vào
Dịch Nhiên trong bồn tắm đọc thông tin mà chủ nhiệm lớp mới gửi cho anh —
Chủ nhiệm lớp: “Tổ tông, bây giờ đã hơn nửa đêm, nếu tên Hoắc Thiều kia là người của Tổ chức Phản
diện thì cậu bảo phản diện ma cà rồng nhỏ nhà cậu đi kiểm tra thử được không? Cô ấy tra còn dễ hơn
tôi còn gì?”
Dịch Nhiên: “Cô ấy đang mệt lắm, ông có tra không?” Chủ nhiệm lớp: “… Tôi cũng rất mệt.
”
Dịch Nhiên đột nhiên đưa tay từ sau lưng cô rồi kéo lên trên, “Thông tin ở dưới.
” Không cho xem
cuộc hội thoại của bọn họ.
Thi Ân cười một tiếng, ngón tay xấu xa không ngừng vuốt ve phần eo của anh làm Dịch Nhiên ngứa ngáy
vô cùng, anh giữ lấy tay cô rồi cúi đầu cắn nhẹ lên bả vai cô, “Bé lưu manh, em tính ngủ cả sáng
mai à?”
Thi Ân để cho anh cầm tay rồi cẩn thận đọc thông tin, ông chủ của siêu thị bị nổ kia tên là Vương
Dương, là một người bình thường, từng cưới vợ nhưng vợ ông ta đã bỏ ông ta để đi theo người khác,
không có con.
Buổi tối bị nổ bị thương nên đã đưa đi bệnh viện, may mà chưa chết nhưng chân nổ bị thương không
lành được, trong thông tin của người xung quanh bảo ông ta rất tốt bụng, làm người không tệ, là
đồng hương với ba của Lý Lị, thường xuyên uống rượu với nhau, được coi là chú của Lý Lị, thấy gia
đình Lý Lị không tốt nên cho phép cô làm thêm ở siêu thị vào chín giờ tối sau khi tan học, quản lý
siêu thị tới mười hai giờ rồi đóng cửa là được, đối xử với Lý Lị và người nhà cô bạn rất tốt, không
có thù gì cả.
Mà thông tin của Lý Lị còn khổ hơn cả Thi Ân, cha mẹ của cô bạn là người thành phố khác đến nơi này
để làm việc, điều kiện không tốt, Lý Lị có hai cô em gái, một cô bé nhỏ hơn cô bạn mấy tuổi đã bị
đưa về quê nuôi, một người mới hơn một tuổi, bây giờ chỉ có mỗi ba Lý Lị đi làm việc, mẹ Lý Lị ở
nhà chăm sóc em gái, Lý Lị thường hay đi làm thêm vào mỗi tối và các ngày nghỉ để kiếm chút tiền
đóng góp, ngoài công việc ở siêu thị thì cô bạn còn đi dạy thêm vào mỗi ngày chủ nhật, mỗi sáng còn
đi giao sữa bò cho người khác.
Lý Lị cực khổ như vậy nhưng luôn là người chăm chỉ học tập và đứng hạng cao trong trường, gần như
lần nào cũng là người đứng đầu trường, là một cô bạn học giỏi.
Thi Ân xem xong thì hiểu lý do tại sao Lý Lị bảo cô bạn không có thời gian để chơi đùa với những
người như Hoắc Thiều, có lẽ do hành động đưa tiền trực tiếp của cậu ta đã làm tổn thương lòng tự
trọng của cô bạn, làm cho cô bạn nghĩ mình không cùng thế giới với Hoắc Thiều, Hoắc Thiều là cậu ấm
nhà giàu có tiền mà thế giới của cô bạn khổ cực vô cùng, sự khổ cực này Hoắc Thiều không tưởng
tượng được.
Bên dưới còn có thông tin chủ nhiệm lớp điều tra Hoắc Thiều nhưng thông tin có hạn, chỉ vài dòng —-
Hoắc Thiều, mười tám tuổi, cha mẹ đã mất, thừa kế di sản lớn, chuyển trường từ chỗ khác đến, bây
giờ đang ở trong biệt thự lớn có giá hơn ngàn vạn do cha mẹ để lại.
Thông tin cha mẹ không rõ.
Hết.
Chủ nhiệm còn ghi chú một câu bên dưới, “Loại người làm nhiệm vụ sống hàng ngàn, hàng vạn năm như
các cậu thường có một câu cha mẹ đều mất, cậu nhìn ma cà rồng nhỏ nhà cậu ấy, cô nàng cũng thế
thôi, không có thông tin về cha mẹ.
”
Dịch Nhiên: “Bớt nói mấy câu nhảm nhí đi.
”
Dịch Nhiên ở đằng sau đóng hệ thống lại, “Thông tin bây giờ tra được chỉ có thế.
” Dịch Nhiên xoay
mặt cô sang một bên rồi hôn một cái, “Anh bế em đi ngủ, ngày mai phải dậy sớm đi học nữa.
”
Thi Ân đưa tay ôm cổ anh, ngón tay vuốt lấy vết thương mới trên cổ anh, cô cười cười, đây là vết
cắn do cô uống máu anh lúc nãy, cô nhỏ giọng nói, “Thật ra em còn lừa anh một chuyện nữa… Mặc dù em
là ma cà rồng nhưng em không cần uống máu vẫn sống được.
”
Dịch Nhiên bật cười, ôm cô ra khỏi bể tắm lớn, dùng khăn tắm quấn cô như bánh chưng rồi khiêng lên
vai nói, “Anh biết lâu rồi, anh không ngốc, nếu em phải uống máu mới sống được thì đã chết lâu
rồi.
”
“Thế sao anh còn cho em uống.
” Thi Ân nghiêng đầu nhìn anh.
“Em không thích uống à? Anh không thiếu máu, uống một ngụm thì uống thôi.
” Dịch Nhiên khiêng cô ra
khỏi phòng tắm rồi để cô xuống giường, anh đi tìm máy sấy để sấy tóc cho cô.
Cô thích là anh sẽ cho cô uống à?
Thi Ân ngồi đấy nhìn anh sấy tóc giúp mình, cô nhịn không được mà đưa tay ra ôm hông anh, “Sao anh
lại tốt như vậy chứ? Làm em cứ muốn ngủ với anh mãi thôi.
”
Dịch Nhiên bị cô chọc bật cười, vừa nói cô nghiêm túc một chút, sấy tóc xong thì đi ngủ lại bị cô
ôm hông rồi đè anh xuống giường, cơ thể lạnh lẽo
kia không ngừng trườn trên cơ thể ấm áp của anh.
Anh sao nhịn nổi cơ chứ? Anh vươn người đè cô xuống rồi hai người lại bép bép với nhau.
Hai người biubiubiu với nhau tới khi kiệt sức mới ngủ thiếp đi, kết quả hai người dậy muộn rồi đi
học muộn.
=========================================
Đợi đến khi hai người vào lớp thì tiết một đã gần kết thúc, Hoắc Thiều vẫn ngoan ngoãn đi học, cậu
ta vẫn ngồi cùng bàn với Dịch Nhiên.
Chủ nhiệm lớp không quản được Dịch Nhiên, nhìn bộ dạng của hai người thì đã biết tối qua… cậu ta
lại mê muội mất hết ý chí rồi! Nhưng may mà hôm nay Thi Ân không make-up, có lẽ do dậy muộn, cô mặc
đồng phục cũ của Dịch Nhien, bên dưới là váy ngắn giống váy đồng phục cùng đôi giày bata.
Nhưng dấu hồng trên cổ Dịch Nhiên… quá rõ rồi đấy!
Chủ nhiệm lớp không thể cho họ ngồi xuống trước mặt toàn bộ học sinh trong lớp, ông đành nói, “Dịch
Ân lần đầu đi muộn còn hiểu được, Dịch Nhiên, cậu ra sau đứng đi, Dịch Ân, cô về chỗ mình ngồi đi.
”
Dịch Nhiên không phản kháng ông, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Thi Ân, đợi sau khi cô ngồi xuống rồi
mới ngoan ngoãn đứng cuối lớp, hai tay để sau đầu rồi dựa má vào tường, không tức giận tí nào.
Chủ nhiệm lớp cũng hiểu rồi, sau này muốn xử phạt Dịch Nhiên thì chỉ cần đừng đụng vào Thi Ân, làm
gì cậu ta cũng ngoan ngoãn nghe lời thôi!
Thi Ân ngồi xuống thở phào một hơi, nhỏ giọng chào hỏi với Lý Lị đang cúi đầu ở cạnh, “Chào buổi
sáng.
” Đưa tay dùng cột tóc trên cổ tay tùy tiện bối đầu củ tỏi [1].
[1] Bối đầu củ tỏi
(Hình ảnh minh họa)
Cô rất trắng, mạch máu trên cổ trắng nỏ kia hiện cực rõ, chỉ cần hơi cúi đầu thì đường nét ở sau cổ
dưới ánh nắng cực đẹp.
Dịch Nhiên đứng sau không vui đá ghế cái ‘rầm’ một tiếng, mấy bạn học đang nhìn lén Thi Ân sợ tới
mức xoay đầu đi.
Chủ nhiệm lớp nói trong hệ thống với Dịch Nhiên, “Dịch Nhiên, cậu đừng quên cậu đang là học sinh
cấp ba mười tám tuổi đấy nhé! Cậu đừng để dấu dâu tây trên cổ quá lộ liễu quá!”
Dịch Nhiên đứng sau đáp lại, “Không phải dấu dâu tây.
” Anh còn đứng ở sau kéo cổ áo sơmi để lộ cho
ông ta xem rồi nói tiếp, “Là vết thương lúc cho Thi Ân ăn!”
“Có chỗ nào khác nhau à?” Chủ nhiệm lớp cạn lời, ông ném quyển sách giáo khoa trên bàn một cái rồi
lạnh giọng nói, “Các cô cậu đến đây học hay để làm việc riêng hả? Sắp thi tốt nghiệp rồi đấy! Các
cô cậu tính thi rớt cả lớp luôn hay sao hả?”
Có bạn học ở dưới nhỏ giọng nói, “Thầy ơi, tụi em mới lớp 11 à.
”
Chủ nhiệm lớp tức giận gọi cậu ta đứng lên, “Sao cậu lắm chuyện thế nhỉ? Sao lúc trả lời câu hỏi
không thấy mở miệng là sao? Tôi không biết các cô cậu lớp 11 à? Các cô cậu tưởng khoảng cách giữa
lớp 11 và 12 xa lắm à? Thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng đấy!”
Ông tức giận muốn hộc máu, đây là nhóm học sinh tệ nhất mà ông dạy đấy! Ông làm giáo viên một lần
thì già đi mấy năm luôn á!
Thi Ân cột tóc xong thì chống khuỷu tay lên bàn, nghiêng đầu cười với Lý Lị, nhỏ giọng nói, “Hôm
qua tớ và Dịch Nhiên tới nhà cậu tìm cậu, có vài bài học muốn hỏi cậu, cậu có nghe dì nói lại
không?”
Động tác viết của cô bạn hơi dừng lại, lắc nhẹ đầu, sau một hồi im lặng mới nhỏ giọng đáp, “Lần sau
đừng tới tìm tớ.
”
“Vì sao?” Thi Ân hỏi, “Làm phiền cậu hả?”
Cô bạn không trả lời mà chỉ đẩy quyển sách về phía Thi Ân một chút rồi cúi đầu viết bài, mái tóc
đen che kín hơn nửa gương mặt, cô bạn hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn Thi Ân một cái.
Cả tiết học sau đấy Lý Lị chẳng nói thêm câu nào, tay áo dài của đồng phục che đi mu bàn tay của cô
bạn, cô bạn nghiêm túc nghe giảng rồi viết bài.
Trông cô bạn rất hướng nội.
Không biết có phải ảo giác của Thi Ân không nhưng cô thỉnh thoảng thấy được một phần… tím xanh nơi
cổ của Lý Lị?
Thời gian nghỉ giữa giờ, Lý Lị chỉ ngồi tại chỗ không đi đâu cứ như bài tập viết mãi chẳng hết vậy.
Mọi người trong lớp đã quen cảm giác chẳng tồn tại của Lý Lị, mọi người biết Lý Lị là một học sinh
giỏi, thứ khiến cô bạn có cảm giác tồn tại là học tập, người ta thích học.
Lý Lị không động đậy, Hoắc Thiền cũng ngồi yên, hai người kia cứ như bị dính trên ghế vậy.
Thời gian nghỉ giữa giờ khá ngắn, Thi Ân chỉ dặm lại son môi một lát đã vào lớp lại, cô có thể
không make-up nhưng không thể không đánh son, nếu không sẽ trông giống cái xác chết trôi.
Các bạn học nữ trong lớp lén lút nhìn cô đánh son môi, còn mặc một đôi tất chân mỏng lộ thịt, nhưng
bọn họ không dám nói về cô trước mặt Dịch Nhiên, bọn họ kìm nén lời cà khịa trong bụng để ‘bung
xỏa’ vào giờ ăn trưa.
Thi Ân cũng đợi tới giờ nghỉ trưa, mỗi lần vào lớp đều rất buồn ngủ á, cô đã lâu không đi học rồi,
ngồi mà phần xương hông đau vờ cờ lờ.
Đợi mãi mới đến giờ nghỉ trưa, Lý Lị ở cạnh cũng dọn dẹp sách vở, đứng dậy cúi đầu đi căn-tin mua
cơm.
Thi Ân vội đứng dậy, “Bạn học Lý Lị có thể dẫn tớ đi chung không? Tớ muốn ăn cơm với cậu, được
không?”
Lý Lị đứng đờ người trong hành lang không quay đầu lại, nhỏ giọng nói, “Tớ không thích ăn cơm với
người khác, cậu đi với… anh trai cậu đi.
” Cô bạn bước nhanh ra khỏi phòng học như sợ bị Thi Ân giữ
lại.
Cô bạn vừa đi thì Hoắc Thiều cũng đứng dậy định đi ra ngoài.
Dịch Nhiên ngăn cậu ta lại, Thi Ân đứng ở bên trái kéo Dịch Nhiên lại rồi nháy mắt với anh, “Anh
trai mưa, em không biết đường đi tới canteen á.
”
Dịch Nhiên thấy cô như thế thì biết cô đang định gây chuyện, anh thu tay lại rồi đáp, “Được.
” Sau
đó vênh váo mang Thi Ân ra khỏi lớp.
Vừa ra khỏi lớp, Thi Ân đã nghe thây giọng nói vội vàng của các bạn học, cô kéo Dịch Nhiên trốn ở
ngoài cửa nghe lén.
Đúng là đang nói xấu cô —-
“Tớ đã bảo Dịch Ân kia là trà xanh rồi, cậu xem cô ta nói kìa, còn bảo là anh trai mưa… Tớ nghe mà
muốn ói luôn á!”
“Còn nữa, cậu xem cô ta mặc ấy, tất đen lộ thịt, bây giờ là mùa đông đấy, cậu có thấy học sinh nữ
nào mặc như cô ta không? Còn đánh son, giống như gái điếm chứ nào giống học sinh chớ? Chả khác gì
mấy cô nàng bẩn thỉu kia, còn kiêu ngạo vì có Dịch Nhiên làm núi dựa nữa, cứ làm như chẳng ai biết
cô ta và Dịch Nhiên có mối quan hệ ghê tởm chẳng bằng.
”
“Các cậu không nghe đám bạn học nam nói đâu, tối qua bọn họ đi chơi net, đột nhiên bị cúp điện nên
về sớm, ra ngoài thì thấy Dịch Nhiên và Dịch Ân, Dịch Ân bắt Dịch Nhiên cõng đi trên đường đấy…”
“Bà nó, quá bitch rồi đó! Sao Dịch Nhiên lại để ý cô ta chứ? Đúng là đám đàn ông đều thích loại
bitch trà xanh làm trời làm đất kiểu này!”
Có giọng nam vang lên, “Các cậu đừng kéo đám đàn ông tụi này vào, đàn ông tụi này nhìn mặt đấy,
việc làm nũng phải tỉ lệ thuận với bề ngoài, người như Dịch Ân có thể làm nũng 100% đấy.
”
“Cô ta đẹp chỗ nào chứ? Trông như mấy nhỏ hotgirl mạng thôi, nói không chừng còn phẫu thuật thẩm
mĩ…”
Dịch Nhiên cau mày cúi đầu nhìn Thi Ân, cô còn đang cười, cau mày nói nhỏ với anh, “Bạn nữ lớp anh
ngây thơ thật đó, mắng người mà chỉ biết nói trà xanh rồi bitchy, đây đâu phải là chửi người đâu
chớ? Trong trường em thì đây chỉ là kiểu chửi level tiểu học thôi.
”
Dịch Nhiên ngạc nhiên nhìn cô, “Em học kiểu trường gì thế?”
Thi Ân liếc mắt nhìn vào lớp, “Em sẽ cho anh thấy trạng thái ở trường của em.
” Cô đi tới cửa rồi đá
vào cửa một cái.
Cửa bị đá đập vào tường cái rầm.
Các bạn nam lẫn nữ trong lớp sợ hết hồn, họ quay đầu thì thấy Dịch Ân khoanh tay đi vào, sau lưng
còn có gương mặt tức giận của Dịch Nhiên…
Các bạn học nam sợ tới mức vội chạy ra ngoài bằng cửa sau, chỉ để lại đám học sinh nữ chạy không
thoát với gương mặt khó coi đứng đơ tại chỗ, bọn họ hoảng loạn hết cả đám rồi.
Thi Ân liếc nhìn bọn họ rồi cười nói, “Trở về lấy đồ thì nghe thấy tên tôi đấy, cái gì mà son môi
rồi tất chân ấy nhỉ? Thì ra mọi người tò mò về tôi thế cơ à? Thế thì nói thẳng trước mặt tôi đây
nè, nói sau lưng thế chán lắm, phải nói thẳng mặt mới vui được chứ.
”
Cô đi tới trước mặt bạn học nữ đầu tiên, đưa chân đá ngã bàn học của cô bạn, mấy bạn học nữ sợ tới
mức lùi về sau kêu một tiếng.
“Ai tò mò tôi đi học mà mang tất làm gì ấy nhỉ?” Thi Ân híp mắt nhìn bon họ, “Còn làm gì nữa chứ,
tôi lẳng lơ đấy!”
Dịch Nhiên trợn mắt há mồm, anh thấy Thi Ân ôm ngực đứng đó không tức giận tí nào, còn cười nói,
“Nếu tôi trông bình thường như các cậu thì cũng sẽ ngoan ngoãn đi học