Edit: Pi sà Nguyệt
“Mau ngăn cản cô ta lại! Ngăn cản cô ta đi! Tàu đến rồi!”
“Lý Lị! Lý Lị, mau đừng lại! Con nhóc chết tiệt con muốn chết à! Mau quay lại! Về mau!”
Lý Lị nghe thấy vô số âm thanh gọi cô, ngăn cản cô và cả tiếng khóc mắng của mẹ mình, rất nhiều
giọng nói bị tiếng tàu lửa che đi, cơn gió thổi mạnh về phía cô bạn như muốn bật cô bạn lên, cô bạn
rất sợ nhưng cảm thấy chẳng có gì đáng sợ cả, cô bạn thà chết còn hơn sống cuộc sống chẳng bằng
chết kia.
Cô bạn liều mạng chạy về trước không chút chần chờ, âm thanh của xe lửa làm cô bạn ù hết cả tai cứ
như toàn bộ thế giới bị câm vậy, chỉ có xe lửa
đang mạnh mẽ đâm về phía cô bạn — Cô bạn muốn chết sao?
“Lý Lị!” Tiếng nói của Hoắc Thiều vang lên trong thế giới câm lặng của cô bạn, âm thanh kia gần cô
bạn vô cùng, cậu ôm lấy cô bạn lúc xe lửa muốn hất cô bạn khỏi mặt đất, cô bạn ngã vào lòng của
Hoắc Thiều, cảm giác cô bạn và Hoắc Thiều như hai con bướm bướm bị gió thổi bay ra ngoài…
Cô bạn ôm Hoắc Thiều gào khóc, cô bạn không chết, không muốn chết, cố sống sót là vì không cam
lòng!
=================
Mà Thi Ân luôn nhìn chằm chằm mẹ của Lý Lị và chú Vương đang khập khiễng xuống xe với gương mặt sợ
hãi từ khi Lý Lị chạy về phía mình.
Thi Ân ở cạnh Dịch Nhiên đột nhiên biến mất, Dịch Nhiên nhìn sang phía cô nhìn chằm chằm lúc nãy
thì thấy cô đã xuất hiện sau lưng chú Vương trong đám người hỗn loạn, mái tóc đen, gương mặt tái
nhợt, cô nhếch môi nói gì với chú Vương làm mặt ông ta sợ hãi vô cùng, ông ta vội nhìn về phía cô.
Cô nói gì ư? Còn nói gì nữa chứ.
Cô chỉ nhỏ giọng bảo, “Người đáng chết hẳn là tên phạm tội cưỡng bức như ông chứ?”
Sau đó ông ta hoảng loạn, định há mồm mắng cô theo bản năng thì thấy cô ‘suỵt’ một tiếng rồi nhìn
ông, nhỏ giọng nói, “Đừng cãi, tên phạm tội cưỡng bức, tôi không muốn nghe câu nào từ miệng ông
cả.”
Ông ta đột nhiên cảm thấy cái gì dính nhớp đang bám vào mắt cá chân của ông ta trong đám người hỗn
loạn, còn chưa kịp cúi đầu xem là cái gì thì đã bị túm ngã uống đất, ông ta định hô cứu mạng thì bị
một nhúm tóc bịt chặt miệng.
“Xuống địa ngục sám hối đi.” Cô nhìn ông ta đầy khinh bỉ, ngoắc tay.
Thứ đang quấn lấy mắt cá chân
của ông ta kéo ông ta ra ngoài —-
Đoàn người hỗn loạn, xe lửa chạy đến, sự chú ý của bọn họ rơi trên người Lý Lị, thậm chí không ai
biết tại sao ông lại ngã xuống đường tàu, bọn họ chỉ thấy tàu đang va về phía Lý Lị, cơn gió mạnh
đã quật ngã cha và nhân viên của cô xuống đất.
“Rầm” một tiếng, máu đỏ tươi văng ra tung tóe khắp mặt tuyết, phun lên mặt của cha Lý Lị, vừa nóng
vừa tanh.
Tiếng thét chói tai vang lên khắp nhà ga, tiếng thét thảm thiết bị tiếng phanh gấp của tàu che đi.
“Đâm chết người! Đâm chết người! Mau, mau tới cứu người!”
Tuyết lớn trong nhà ga, đám người hỗn loạn, thậm chí không ai thấy rõ người bị đâm chết không phải
là Lý Lị, họ chỉ thấy tàu đâm về phía Lý Lị rồi máu tươi văng ra.
Tàu lửa chạy nhanh qua trước mặt Dịch Nhiên rồi dừng gấp lại, Dịch Nhiên đứng ở đường kia nhìn Thi
Ân đi tới cạnh mình, cô mỉm cười với anh trong đám người hỗn loạn, gió thổi bay mái tóc đen và làn
váy đồng phục của cô, cô đứng trong tuyết lớn rồi chạy xuyên qua đám người để đi về phía anh, cô
hất cằm ra cửa với anh rồi xoay người đi ra cửa.
Bóng lưng của cô trong đám người hỗn loạn cực kì xinh đẹp lại hững hờ, cô đứng ở cửa nhà ga lạnh
lùng nhìn cha Lý Lị bị dọa sợ cùng với người mẹ đang than khóc của cô bạn, cô cúi đầu hôn nhẹ lên
chiếc nhẫn huy chương của mình rồi xoay người vui vẻ nhảy chân sáo xuống bậc cấp, vừa nhảy vừa hát
bài hát anh chưa từng nghe bao giờ, “Đã đến giờ sám hối, chúng ta cùng đi cầu xin…”
Đây là lần đầu Dịch Nhiên cảm thấy cô không phải là Ma cà rồng nhỏ của mình, cô… không cần dựa vào
anh, năng lực của cô, sự quyết đoán của cô, mỗi khi cô quyết định làm gì đều có tính toán trước…
Đây là lần đầu anh cảm nhận được cô là Hiệu trưởng của Học viện Phản diện, cô được chọn làm học
viện thay hiệu trưởng cũ là vì cô có đủ tư cách và năng lực dẫn dắt nhóm phản diện kia xây dựng lại
học viện lần nữa.
Anh có chút vui vẻ lẫn kiêu ngạo nhưng cũng có tí lo lắng và buồn bã, cô như này có thể đi đến mọi
nơi, cũng có thể rời khỏi anh vì cô không cần anh, cô chịu làm một Ma cà rồng nhỏ dựa vào anh là
vì… dỗ anh vui mà thôi.
Anh bước nhanh đuổi theo Thi Ân, lúc đi ra khỏi đoàn người, anh ôm lấy eo cô kéo cô vào lòng mình
rồi cúi đầu hôn lên mặt cô, nhỏ giọng nói, “Em giỏi lắm.”
Trái tim Thi Ân mềm nhũn, cô mỉm cười nhìn anh, vênh váo nói, “Đương nhiên rồi.” Cô thích được
khen, nhất là được Dịch Nhiên khen, nếu ngày nào cũng khen cô như thế thì hay rồi.
“Bây giờ đi đâu?” Dịch Nhiên hỏi cô.
Thi Ân không trả lời anh mà đưa anh ra khỏi nhà ga, đi tới cạnh xe thể thao mà anh đậu ở ngoài.
=================================
Dịch Nhiên và cô lên xe thì thấy Hoắc Thiều và Lý Lị đã ngồi trên xe, mặt hai người trắng bệch, Lý
Lị cứ như chưa phục hồi tinh thần, cô bạn ngẩn người ngồi trong xe, khó tin mình không chỉ không
chết… mà còn trốn ra được…
Cô bạn chỉ nhớ Hoắc Thiều nhào tới ôm mình sau đó mắt tối sầm, đợi đến khi mở mắt ra thì đã ngồi
trong chiếc xe này với Hoắc Thiều rồi.
Thi Ân và Dịch Nhiên vừa lên xe thì cô bạn run lên một cái, Hoắc Thiều ngồi cạnh cầm lấy ngón tay
của cô bạn an ủi.
Thi Ân quay đầu mỉm cười rồi chìa tay với cô bạn, “Làm quen lần nữa nào, tớ tên là Thi Ân, là Hiệu
trưởng của Học viện Phản diện, cũng là người giám sát của nhiệm vụ lần này.” Sau đó liếc nhìn Hoắc
Thiều, “Đây là Hoắc Thiều, là nhân vật phản diện ưu tú trong học viện của tớ, cũng là người làm
nhiệm vụ của cậu, lần này cậu ta sẽ hoàn thành tâm nguyện của cậu.”
Lý Lị ngẩng đầu nhìn Thi Ân sững sờ, cô bạn quên mất việc đưa tay bắt lấy tay Thi Ân, cô bạn không
biết mình nên hỏi từ đâu.
Thi Ân như nhớ ra cái gì, nói tiếp, “Đúng rồi, tớ có mượn kẹp tóc của cậu một thời gian, bây giờ
trả lại cho cậu.” Cô lấy kẹp tóc trong túi trả lại cho Lý Lị, Khổng Lệnh không thấy được ký ức cha
Lý Lị ép cô bạn gả cho chú Vương bởi vì kẹp tóc của cô bạn bị em gái mình cầm vào phòng tắm chơi,
suýt nữa mất đi tin tức quan trọng.
Lý Lị nhìn kẹp tóc trong tay Thi Ân, viền mắt ửng đỏ, cô bạn không tin được mình đã trốn ra được
rồi.
Cô bạn suýt nữa là xong đời rồi…
Cô bạn run tay cầm lấy kẹp, sau đó nắm lấy tay Thi Ân, nhìn cô với viền mắt ửng đỏ, giọng cô bạn có
tí run rẩy, “Cảm ơn, tớ… tớ không biết phải cảm ơn các cậu thế nào.” Cô, Dịch Nhiên và cả Hoắc
Thiều.
Thi Ân mỉm cười với cô bạn, đưa tay khác lau nước mắt cho cô bạn, “Không cần cảm ơn tớ, cậu trả
tiền, tớ nhận tiền làm nhiệm vụ mà thôi.”
Lý Lị muốn khóc hơn, cô bạn biết số tiền mà nhân vật phản diện trong hệ thống kia làm là bao nhiêu,
cô nói cô là Hiệu trưởng của Học viện Phản diện, nhân vật phản diện như cô… nhất định là rất đắt
nhưng cô chỉ thu một đồng tiền thuê của cô bạn.
“Bây giờ khoan đọc bài diễn văn cảm ơn đã, bọn tớ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ của cậu đâu.” Thi Ân
cười híp mắt sờ mặt Lý Lị, “Tâm nguyện của cậu chỉ trốn thoát tạm thời thôi hả?”
Lý Lị nhìn ngón tay nắm chặt của mình, không phải, đương nhiên là không phải rồi.
Hệ thống nhảy ra trước mặt cô bạn, bên trên hiện ra: Có đồng ý người giám sát nhiệm vụ Thi Ân của
ngài nhập vào cơ thể ngài, hoàn thành nhiệm vụ lần
này không?
“Cậu đã làm tốt rồi.” Thi Ân nâng mặt cô bạn nói, “Chuyện tiếp theo cứ giao cho đám phản diện ác
độc tụi tớ làm.”
Lý Lị ngại ngùng nói, “Các cậu… có gặp nguy hiểm hay phiền phức nào không?”
Thi Ân nở nụ cười, chống cằm nhìn cô bạn, “Chúng tớ là phản diện chuyên nghiệp, có ai nguy hiểm hơn
tụi tớ chắc?”
Lý Lị cũng cười nhẹ, đúng thế, bọn họ là phản diện là kẻ ác, nhưng người cứu cô bạn lại là những kẻ
ác này, mà kẻ làm tổn thương cô bạn….
là người nhà thân thiết nhất của cô bạn.
Cô bạn nói cảm ơn rồi nhấn vào ‘chấp nhận’.
Hệ thống vang lên, mắt cô bạn tối sầm, cô bạn cảm thấy cứ như có món đồ gì đang nhập vào người
mình, cô bạn nghe thấy Thi Ân nói trong cơ thể mình, “Chuyện xấu cứ giao cho kẻ ác làm là được, cậu
không cần áy náy vì chuyện gì hết, nếu như tớ làm chuyện gì trái với tâm nguyện của cậu thì cậu có
thể đuổi tớ ra khỏi cơ thể cậu.”
Cô bạn nghe thấy Hoắc Thiều nói với mình, “Đừng sợ, tớ sẽ không làm chuyện tổn thương tới cậu.”
Bàn tay nắm chặt của cô bạn thả lỏng dần, cô bạn không sợ, bây giờ còn có gì khiến cô bạn sợ nữa cơ
chứ? Có rất nhiều người chạy sát cánh bên cạnh cô bạn trên con đường này.
Lý Lị mở mắt, con ngươi hơi lóe lên ánh đỏ, Thi Ân nắm giữ quyền điều khiển trong cơ thể cô bạn,
phản ứng đầu tiên là hít hơi lạnh theo bản năng.
“Sao thế?” Dịch Nhiên và Hoắc Thiều hỏi cô.
Cô bị ký ức của Lý Lị làm choáng đầu, cô nắm tay Lý Lị nói, “Đau quá…”
Hoắc Thiều vội lật ống tay áo của cô bạn lên thì thấy ngoài vết thương do bị thắt lưng đánh thì có
một vết thương rất sâu trên cổ tay, còn chưa kết vảy luôn, “Chuyện gì thế? Cậu, cậu cắt cổ tay tự
sát à?”
Dịch Nhiên cau mày, cơ thể của Lý Lị có rất nhiều vết thương mới và cũ nhưng cô bạn vẫn nhịn đau
được.
“Không phải…” Thi Ân nhắm mắt lại, chậm chạp nói, “Cậu ấy cắt để dọa cha mình lúc ông ta ép cậu ấy
phải gả cho chú Vương, vết thương này không nặng, cậu ấy cũng xử lý qua rồi, chẳng qua… đau quá…
mịa.” Cô mắng chửi một tiếng, không chỉ vì đau trên người mà còn tức nữa!
Lúc nhập vào cơ thể của Lý Lị cô mới biết chuyện gì xảy ra, lý do cha cô bạn ép cô bạn gả cho tên
súc sinh họ Vương kia.
Bởi vì ông ta bị nổ một chân, trong viện không có ai chăm sóc nên mới nhắm
vào Lý Lị dễ bị bắt được này, ông ta muốn cưới một cô vợ trẻ tuổi như Lý Lị để hầu hạ ông ta, hơn
nữa cô bạn còn có thể quản lý chuyện làm ăn của siêu thị thay ông ta, đây đúng là lựa chọn tốt còn
gì?
Quan trọng nhất là cha cô bạn đã muốn đưa cô bạn về quê lập gia đình từ sớm rồi.
Ông ta mới cha cô bạn đến bệnh viện, bảo sẽ bỏ ba vạn ra làm tiền sính lễ, sau này siêu thị là tài
sản chung của vợ chồng ông ta và Lý Lị, kiếm được tiền còn khong cho bố là ông ta à?
Cha cô bạn đồng ý không tí do dự nào.
Buổi tối hôm đấy, cha cô bạn cố ý vung tiền mua bánh gato nhỏ cho Lý Lị ăn, không bắt cô bạn nấu ăn
rửa chén bát và chăm em gái, vừa tan học đã bảo cô bạn ngồi xuống ăn bánh gato, mà Lý Lị tưởng cha
mình đột nhiên tốt bụng muốn tổ chức sinh nhậ tcho mình bởi vì tiểu hàn là sinh nhật của Lý Lị,
nhưng trước giờ chưa ai nhớ đến điều này cả.
Lần này cha cô bạn không chỉ nhớ đến còn mua cho cô bạn ít đồ ăn ngon, sau đó đẩy cô bạn vào hố
lửa.
Cô bạn nghe cha mình nói, “Vương Thuận đã hơn bốn mươi rồi, ông ta lớn tuổi thế thì sống được thêm
bao năm chứ? Mày gả cho ông ta sinh thằng con trai, đợi sau này ông ta chết thì siêu thị là của mẹ
con mày rồi còn gì? Tao và mẹ mày khổ cực cả đời để cắm rễ trong cái thành phố này, để thoát khỏi
cuộc sống nghèo khốn khó còn gì? Bây giờ mày có cơ hội tốt như vậy, không cần đi làm công hay phấn
đấu gì, chỉ cần gả cho người khác đã trở thành người trong thành phố, này không phải tốt hơn học
hành gì của mày à? Học hành có tạo ra cơm cho mày ăn không? Mày xem đi, không phải có rất nhiều
sinh viên đại học, nghiên cứu sinh hay bác sĩ gì đấy tốt nghiệp xong vẫn thất nghiệp à? Con gái
kiểu gì cũng lập gia đình cả, bỏ qua cơ hội tốt này thì sau này mày sẽ khóc vì hối hận đấy!”
Mẹ của cô bạn cũng ở cạnh vui vẻ nói, “Phụ nữ giỏi không bằng gả cho tấm chồng tốt, Lị Lị, mẹ với
cha con không hại con đâu.”
Cô bạn ngồi đấy nhìn bánh gato nhỏ trước mắt, miếng bánh trong miệng vừa đắng vừa chua, trái tim cô
bạn đau đớn, thế giới này xấu muốn chết đi được, mỗi lần cô bạn vừa được chút ngon ngọt, một chút
vui vẻ thì sẽ kéo cô bạn về hố lửa, cho cô bạn ăn nhiều vị đắng hơn sự ngọt ngào mình được hưởng.
Cô bạn không đồng ý, cha cô bạn có đánh chết thì cũng chẳng đồng ý, cô bạn sắp thành công thoát
khỏi đây rồi, chỉ còn một tí nữa thôi…
Cho nên cô bạn cắt cổ tay của mình, cô bạn dùng dao đa năng để