Trong phòng bếp sụp tường, Thi Ân may mắn được hóng hớt cảnh chết chóc giữa nam chính và nam phụ.
“Nếu cậu thích Khả Khả thì phải bảo vệ tốt cho cô ấy!” Lục Minh Hiên tức giận, nắm cổ áo Dịch Nhiên chất vấn, “Sao cậu lại bỏ rơi cô ấy? Để cô ấy một mình đối mặt với nguy hiểm hả? Nếu cậu thích cô ấy thì sao không đặt an toàn của cô ấy lên vị trí đầu tiên hả?”
Lục Minh Hiên đã cầm đúng kịch bản của nam chính điển hình — Cho dù thế giới có bị hủy diệt thì trong mắt tôi chỉ có nữ chính thôi!
Lông đỏ nhất định là nam phụ thầm mến nữ chính, loại nam phụ này thích hợp ‘hóa đen’ làm phản diện để gây chướng ngại cho nam nữ chính á.
Thi Ân quyết định đổ dầu vào lửa, cô nắm chặt áo ngủ, yếu ớt nói, “Hai người đừng cãi nhau nữa, là lỗi của tôi, cậu ấy không cứu được bạn của cậu vì cứu tôi, hai người đừng trách cậu ấy nữa… Muốn trách thì trách tôi…” Cô nghẹn ngào nói, “Cậu ấy là người tốt, là lỗi của tôi, tôi nên bị nhốt ở đây cả đời, không nên để cậu ấy cứu tôi rồi gây phiền phức cho các cậu…”
Dịch Nhiên cau mày nhìn cô một cái, đưa tay hất tay Lục Minh Hiên ra, “Nói đủ chưa? Nói xong rồi thì cút đi.
” Anh liếc nhìn Lục Minh Hiên một cái rồi lướt qua hắn mà đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài còn quay đầu lạnh lùng nói với Lục Minh Hiên, “Ông đây thích cứu ai thì cứu người đó, không cần cậu phải chỉ dạy.
Hơn nữa đừng có kéo tôi vào quan hệ nam nữ của cậu và Sở Khả, tôi không phải cha của cô ta, không có nghĩa vụ làm gì cho cô ta cả, tôi cứu cô ta là vì lòng tốt của mình chứ không phải là nghĩa vụ của tôi.
” Vừa nói anh vừa nhìn về phía Vương Đình Đình, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với lời nói của tôi, tôi sẽ cứu Triệu Phong về nhưng tôi không phải là vệ sĩ của các cô cậu, các người nếu chọn đến đây thì phải chuẩn bị tâm lý đón nhận bất cứ hậu quả gì.
” Nói xong thì đưa tay kéo tay Thi Ân rời khỏi phòng bếp.
Thi Ân bị anh kéo đi lảo đảo đuổi theo anh, lòng bàn tay anh ấm áp, mái tóc đỏ che lại đôi mắt của anh, anh mím môi không vui, chàng trai à, cậu không tính trở thành nhân vật phản diện thật hả?
“Chúng ta đi đâu?” Thi Ân bị anh kéo nhanh xuống lầu.
Anh không trả lời mà trực tiếp kéo cô đến cửa biệt thự đã bị phá, đẩy cô ra ngoài rồi bảo, “Đi đi, cô không nên bị giam ở đây cả đời, cho dù cô là ai, chỉ cần rời khỏi đây, cô sẽ có cuộc sống vui vẻ.
”
Thi Ân đứng ngoài cửa nhìn anh ngẩn người, anh thật sự muốn cứu cô….
“Còn cậu thì sao?” Thi Ân hỏi anh, “Cậu muốn ở lại đây cứu hai người bạn học của cậu hả? Bọn họ hiểu nhầm cậu như vậy mà cậu không giận à?”
“Chuyện này không liên quan đến cô, đi mau đi.
” Dịch Nhiên lại xoay người lên lầu lần nữa.
Thi Ân đứng ở cửa nhìn bóng lưng anh cảm thán, cậu giai tốt như vậy hẳn là cần một chị gái xấu xa ăn hiếp để anh thấy rõ sự xấu xa của thế gian này!
Nhưng nhiệm vụ vẫn quan trọng nhất, mấy nhân vật phản diện trong học viện còn đợi cô cứu rỗi, chỉ số sợ hãi vẫn đứng ngang 75%, không tăng thêm điểm nào hết, xem ra nữ chính Sở Khả còn chưa tỉnh.
Cô quyết định đi tìm Ivan trước, bây giờ chắc ông ấy đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong hệ thống có định vị của Ivan, đây là đặc quyền của người giám sát nhân vật phản diện của cô, có thể biết được nhân vật phản diện đang làm nhiệm vụ ở đâu bất cứ lúc nào.
Cô tránh Dịch Nhiên đi xuyên tường để tới chỗ của Ivan — Toilet.
Cô xuyên tường vào toilet nhỏ hẹp thì thấy Sở Khả đang hôn mê nằm trong bồn tắm lớn đầy tro bụi, mà Ma cà rồng Ivan ôm gối ngồi xổm bên bồn cầu để che giấu sự cảnh giác và sợ hãi trên mặt, vừa thấy cô thì vọt đến ép hỏi, “Cô là ai? Tôi đang ở đâu? Sao cô có nhẫn của ngài Thi?”
Ngài Thi? Ông ấy khá là tôn kính cha cô đấy nhỉ? Đắc Kỷ và Tengu gọi thẳng cha cô là lão già xấu xa cơ.
Cô trả lời, “Thi Thành là cha tôi, con gái thừa kế việc của cha, tôi là hiệu trưởng mới của các ông, Thi Ân.
”
Ông ấy không tin, “Nhóc con, đừng gạt tôi! Cô lớn lên không giống ngài Thi chút nào!”
“Ông có thể bảo đảm mỗi con tinh trùng đến tử cung đều giống cha à?” Thi Ân dịu dàng đáp.
Gương mặt tái nhợt của Ivan đỏ ửng, vội la lên, “Ngài Thi chưa bao giờ nói mấy câu ô uế như vậy! Cô không thể là con gái của ông ấy được!”
Thi Ân thở dài, “Ông cứ xem hệ thống của cha tôi ấy, chủ nhân của ông đã đổi thành tôi rồi, trên đấy cũng có tin tức cụ thể của tôi, hệ thống sẽ không lừa ông.
”
Ivan vội mở hệ thống phụ tá của mình lên thì thấy tên chủ nhân trong hệ thống đã đổi thành Thi Ân, gương mặt trắng bệch, “Sao có thể….
Ngài Thi, sao có thể bị cô thay thế…”
“Có cần thất vọng rõ ràng thế không? Tôi cũng bị ép kết nối đấy, ngài Ivan ạ.
” Thi Ân đưa tay đẩy nhẹ ông ra, quay đầu sửa sang đầu tóc của mình qua chiếc gương bị vỡ vụn, chậm rãi kể toàn bộ sự việc với ông ấy, đồng thời còn nói đến nhiệm vụ mới nhận, cô nhìn gương mặt vặn vẹo của ông ấy qua gương, có vẻ như đang tiêu hóa chuyện này, cô quay đầu bảo, “Ông không muốn chết, tôi cũng chẳng muốn chết nên mong ngài Ivan có thể phối hợp một chút, chúng ta nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để tăng khả năng sống sót của ông và đồng nghiệp được không?”
Cô nhìn Ivan vẫn không chấp nhận được, nói thêm, “Ông cũng không muốn tâm huyết của cha tôi bị hủy hoại đâu nhỉ? Giữ lại học viện thì có khi cha tôi còn có cơ hội chuyển thế trở về.
” Cô đưa tay với Ivan, mặc dù cô cảm thấy cha cô chẳng có tâm con mịa huyết gì, trở thành hiệu trưởng Học viện Phản diện chỉ vì tiền lương nhưng vị Ma cà rồng này có vẻ như có rằng buộc đặc thù với cha cô nên cô nghĩ đây là cách thuyết phục ông ấy tốt nhất, “Tôi nghĩ cha tôi cũng hi vọng thấy được vinh quang của học viện như năm xưa.
Lần đầu gặp, ngài Ivan, hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.
”
Gương mặt tái nhợt của Ivan thay đổi, nhìn đôi mắt của cô, tỉnh ngộ bảo, “Đúng… Chỉ cần còn học viện thì ngài Thi sẽ có cơ hội trở lại, học viện là