Edit: Pi sà Nguyệt
“Anh đẹp trai quá đi mất!”
Lỗ tai Dịch Nhiên đỏ ửng khi nghe Thi Ân khen, anh nhịn không được mà vênh váo nói: “Đương nhiên
rồi.” Anh chỉ hận không thể ôm cô xoay một vòng rồi kiêu ngạo đáp xuống đất.
Bên dưới là tiếng ồn ào của mọi người, dù sao phần lớn phản diện chỉ mới nghe về truyền thuyết của
Hung thú Thượng Cổ Cùng Kỳ, bọn họ nghe mãi chuyện anh làm phản nhưng rất ít người thấy chân thân
của truyền kỳ, không ngờ hôm nay lại thấy được!
“Mịa! Là Cùng Kỳ thiệt hả?? Không phải bảo Cùng Kỳ làm phản chạy sang chơi với Liên minh Chính Phái
rồi à? Sao giờ lại về làm núi dựa cho hiệu trưởng mới vậy?”
“Đúng là Cùng Kỳ thật đó… Lần này đến cũng giá trị phết!”
“Khó trách hiệu trưởng mới kiêu ngạo như vậy, dám làm trò cắt bắt tuyển sinh như này, mỗi một người
đến làm khách mời hôm nay đều có mặt mũi hết!”
“Mía! Cùng Kỳ đẹp trai vậy! Biết vậy…”
“Biết vậy cái gì? Cô vừa vào thì đã bị giết từ vòng gửi xe đấy, đừng nằm mơ nữa, người có thể điều
khiển Cùng Kỳ đâu phải người thường, cô xem hiệu trưởng Thi cũ của Học viện Phản diện đi, ông ta
mới giữ Cùng Kỳ được bao lâu đã đi đời nhà ma rồi? Vị hiệu trưởng mới này… nhất định không phải là
người thường đâu.”
Chủ nhiệm lớp càng nghe mặt càng tối sầm, ông lén lút nhìn về phía Người Chấp hành nhà mình, gương
mặt của người kia không tốt đẹp gì, trên mặt không còn sự bình tĩnh ban đầu nữa, chẳng qua ông
không biết người kia nghĩ gì trong lòng, có điều ông ấy chỉ đen mặt nhìn Dịch Nhiên đang làm màu
cho hiệu trưởng tiểu Thi.
Ông ấy đang nghĩ gì?
Người Chấp hành Ngụy đang nghĩ xem lai lịch của hiệu trưởng mới này, buổi tuyển sinh hôm nay của cô
làm ông ta giật hết cả mình, ông ta phải thăm dò lai lịch của cô, có thể cô gái này còn khó nắm
được hơn cả Dịch Nhiên mà Dịch Nhiên khá là nghe lời cô… Hi vọng cô có thể dẫn dắt Học viện Phản
diện sống chung hòa bình với Liên minh Chính Phải, nếu không thì… phiền toái phết đấy.
Còn Người Chấp hành Lý lại nhịn không được mà nhếch môi vui vẻ, hôm nay Học viện Phản diện làm ông
sáng mặt ghê đấy! Thi Ân không hề làm ông thất vọng tí nào, lần này danh tiếng của Học viện Phản
diện hẳn là sẽ cao hơn cả lần trước! Cô tuyệt đối có thể tạo ra vinh quang mới, ánh mắt của hiệu
trưởng Thi cũ quá sắc!
Tiếng kêu hô không ngừng vang lên làm lòng hư vinh của Thi Ân bành trướng, điều này không phải chỉ
hai chữ sung sướng có thể diễn tả được.
Đắc Kỷ đứng dưới bục nhìn mọi người ngẩng đầu nhìn cô, bộ dáng đắc ý của cô quá rõ ràng, Đắc Kỷ lén
lút nhếch ngón cái lên với cô, nói nhỏ trong hệ thống: “Cô chủ ngầu lắm, lúc dừng chân cũng phải
giữ bộ dạng ngầu lòi này đấy nhé!”
Thi Ân lén lút làm tư thế ‘ok’ với chị, cô điều chỉnh vẻ mặt rồi ôm cổ Dịch Nhiên rơi xuống mặt đất
trước sự chú ý của mọi người.
Ivan mỉm cười nhìn hành động mờ ám của cô và Đắc Kỷ, giây phút cô rơi xuống đất, mũi chân hơi chạm
nhẹ xuống, một tầng băng sinh ra dưới mặt đất giống như thang mây vậy, hơi lạnh ngưng kết tạo ra
một bục cao sáng lấp lánh, nó dừng ngay dưới bàn chân của Thi Ân tạo ra một lớp sương mạnh.
Thi Ân rơi vào tầng băng này suýt nữa không giữ được vẻ mặt ngầu lòi của mình, cô nhìn Ivan một
chút.
Ivan mỉm cười đưa tay đỡ cô ra khỏi lồng ngực của Dịch Nhiên, cô là hiệu trưởng, hôm nay bọn họ sẽ
làm phô trương nhất để cô có thể diễn mặt ngầu lòi nhiều hơn một chút.
Dịch Nhiên đặt cô xuống mặt đất, vỗ nhẹ eo cô rồi mới buông tay anh, anh nhảy xuống bục băng rồi đi
về chỗ ngồi của mình, sửa cổ áo rồi ngồi xuống.
Chủ nhiệm lớp ngồi theo anh, tức giận nói nhỏ: “Cậu
rêu rao quá! Người Chấp hành đang nhìn đó!”
Dịch Nhiên quay đầu mỉm cười với Người Chấp hành ngồi gần đấy, sau đó quay đầu nhìn Thi Ân trên sân
khấu nói: “Tôi không bán mình cho Chính phái, hiếm khi cô ấy tìm tôi đến làm núi dựa, không tạo ra
chút chấn động cho đám phản diện hóng hớt kia thì hiệu trưởng như cô ấy sẽ không vui.” Anh nghĩ chu
toàn cho Thi Ân thật đấy.
Chủ nhiệm lớp nhịn không được nhỏ giọng nói: “Lần này hiệu trưởng Thi có đủ mặt mũi rồi đấy!”
Sau đó nhìn Thi Ân đứng trên sân khấu cao bằng đá băng lạnh lẽo gần đấy, mấy phản diện cao cấp đều
mặc đồ vest đồng phục đứng hai bên cô, bọn họ xếp ngang hàng với nhau trông cực kỳ có dáng có vẻ.
Người xem ở đằng sau không ngừng cảm thán: “Bọn họ ai cũng đẹp hết… Phản diện thời này phải có bề
ngoài thế à?”
=====================================
Thi Ân mặc đồng phục đứng trên bục cao lạnh lẽo kia, cười híp mắt nói với mọi người dưới sân khấu:
“Đã làm hai Người Chấp hành giật mình rồi, lúc nãy chỉ mời hai Người Chấp hành phối hợp với học
viện để tạo làm một trò đùa thôi, tôi đứng đây cảm ơn hai Người Chấp hành đã bao dung và phối hợp.”
Cô cùng những phản diện cấp cao vỗ tay với hai Người Chấp hành hai lần xem như là xin lỗi và cảm
ơn.
Người Chaapsp hành Lý gật gù mỉm cười nhìn cô, ông lên tiếng giúp Người Chấp hành Ngụy: “Có thể
phối hợp với Học viện Phản diện để xem được một màn tuyển sinh đặc sắc như vậy là niềm vinh hạnh
của tôi và Người Chấp hành Ngụy.”
Coi như nể mặt Thi Ân và Học viện Phản diện lắm rồi.
Người hóng hớt lúc này mới ồ lên rồi bàn luận với nhau, hóa ra hai Người Chấp hành đã biết chuyện
này từ trước, cũng đã bàn bạc kỹ lưỡng của Học viện Phản diện rồi, nếu không Học viện Phản diện
chẳng có gan mà bắt hai Người Chấp hành để lập nhiệm vụ như này.
Người Chấp hành Ngụy chỉ có thể cười gật đầu, nhưng ông biết cái quái gì đâu! Ông vốn không được
báo trước gì hết đấy nhé! Cái tên Lý Triệu này cũng ngơ ngác giống ông khi bị xúc tu kéo xuống
phòng nhỏ đấy nhé! Đừng tưởng ông không thấy nhá! Bây giờ thì hay lắm, mở miệng đội nồi kêu mình đã
bàn bạc trước với hiệu trưởng mới rồi.
Đám phản diện hóng hợp vẫn khó hiểu hỏi: “Người Chấp hành trong nhiệm vụ kia là giả à? Người Chấp
hành bị giết ở tầng hai kia chỉ là hư cấu thôi ư?” Đắc Kỷ đứng cạnh Ivan trợn mắt, phản diện ngu
như này đừng báo danh vào học viện nhé, chị không có kiên nhẫn để dạy đâu.
Thi Ân lại híp mắt cười đáp, “Đương nhiên, tất cả những nhiệm vụ mọi người thấy chỉ là giả thôi,
đừng đặt quá nhiều tình cảm vào đấy kẻo làm hỏng hết hình tượng của hai Người Chấp hành.” Cô nhấc
tay chỉ về phía Lâm Huân, “Người Chấp hành ở lầu hai là do Thầy giáo phụ đạo của Học viện, Lâm Huân
đóng.”
Lâm Huân gật đầu với mọi người dưới khán đài.
Thi Ân nhìn mọi người bàn tán không ngừng bên dưới, nói vào chủ đề chính: “Bây giờ tôi sẽ giới
thiệu các giáo viên của Học viện Phản diện với mọi người.” Cô chỉ về phía không trung, hệ thống màn
hình của cô xuất hiện trước mặt mọi người lần nữa.
Mà trong hình ảnh lớn màu xanh là hình ảnh được chiếu lại của các nhiệm vụ lúc nãy.
Thi Ân mở nhiệm vụ của tầng một, bên trên là một chàng trai trẻ tuổi đứng cạnh thang máy, đấy là
Họa Thủy Hoắc Thiều.
“Người tạo ra nhiệm vụ và giám sát lầu một là nhân vật phản diện cao cấp của học viện chúng tôi,
Họa Thủy Hoắc Thiều.” Thi Ân nhìn về phía Hoắc Thiều.
Hoắc Thiều chỉ gật đầu ra hiệu với mọi người.
Phần lớn mọi người bên dưới đã nghe qua danh tiếng của Phản diện Họa Thủy, vị phản diện này trốn
rất kỹ nên rất hiếm người thấy được chân thân của cậu, có người bảo cậu là cô bé nhỏ tuổi nhưng có
người bảo cậu trông ngầu lòi như mấy anh bá đạo tổng tài vậy á, nhưng hiện thực lại vả mặt đôm đốp,
cậu chỉ là một cậu trai trẻ tuổi như học sinh thôi.
Nhưng hình như cậu ta là người của Trung tâm Huấn luyện Phản diện Hoàng gia mà? Sao lại nhảy sang
máng Học viện Phản diện rồi?
Người tổng phụ trách của Trung tâm Huấn luyện Phản diện Hoàng gia ngồi ở dưới há mồm trợn mắt tái
mặt, người này vốn là của ông ta mà! Nhưng lại bị Học viện Phản diện vô liêm sỉ kia ‘cướp’ đi mất!
Mặc dù ông rất ít khi thấy mặt thật của Họa Thủy nhưng Họa Thủy từng nói với ông là cậu không muốn
lộ mặt thật, ngày thường cũng thay đổi tùy theo nhiệm vụ, cố chủ là nữ thì cậu ta sử dụng thân phận
nữ, là đàn ông thì biến thành đàn ông, không ngờ hôm nay cậu ta tình nguyện xuất hiện trước mặt mọi
người như này!
Màn hình màu xanh lại chiếu hình ảnh nhiệm vụ tầng hai, là hình ảnh Đắc Kỷ và Lâm Huân đi vào hành
lang, chị bước đi trong hành lang yên tĩnh không quay đầu lại.
Các phản diện bên dưới thở ngắn than dài, hầu hết là đàn ông.
Thi Ân rất hài lòng, chị Đắc Kỷ là bảng hiệu kéo mấy học viên nam vào học viện đấy.
Cô giới thiệu trong tiếng ồn ào: “Người tạo ra nhiệm vụ và giám sát lầu hai là thầy phụ đạo Lâm
Huân vừa giới thiệu với mọi người, người giám khảo chính là giáo viên cấp cao của Học viện Phản
diện, cô Đắc Kỷ.”
Không biết ai là người đầu tiên vỗ tay nhưng sau đó là tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.
Đắc Kỷ ôm tay nhìn mọi người, nở nụ cười khinh bỉ với bọn họ.
Đám phản diện nam bên dưới sân khấu kích động làm nhóm chủ nhiệm lớp ngạc nhiên, đám người kia nông
cạn quá rồi đấy! Chỉ cần xinh đẹp ngực bự là có thể tùy tiện dẫm đạp bọn họ à?
Sau đó hình ảnh trên màn hình xuất hiện nhiệm vụ lầu ba, mấy người làm nhiệm vụ ‘chết’ ở lầu ba mặt
tái dần, bọn họ nhìn chằm chằm quá trình tạo ra nhiệm vụ — Họa Thủy Hoắc Thiều ở lầu một lấy một
món đồ tùy thân trên người bọn họ rồi giao cho nhân viên tiếp tân Khổng Lệnh ở lầu ba, cậu
đọc toàn bộ ký ức của bọn họ từ những món đồ ấy… Sau đó giao cho người đàn ông mặc áo choàng tóc
bạc đầy tiên khí kia để ông tạo ra ác mộng của bọn họ…
Bọn họ nhìn mà lạnh hết sống lưng, trên đời này có cả kỹ năng xem được ký ức đáng sợ như vậy á? Cái
này… Ai có thể trốn được cơ chứ!!! Đấy không phải bị nhìn thấu hết à? Lại thêm cả kỹ năng phục chế
ác mộng kia nữa, có phải muốn chơi chết người ta không vậy….
Lúc vào làm nhiệm vụ bọn họ đã nghe
được lời nhắc của hệ thống, bảo khi làm nhiệm vụ sẽ có một phần liên quan đến ký ức, nhưng không ai
chú ý đến lời nhắc nhở này cả, ai dè lại bị nhìn thấu hết như vậy…
Có người trong đám người nói: “Sơn thần đại nhân! Người tóc bạc kia là Sơn thần đại nhân đấy, tôi
đã từng thấy nhiệm vụ mà ông ấy làm trên mạng, ông ấy đẹp trai lắm luôn! Tôi đến đây là vì ông ấy
đấy!”
Thi Ân đắc ý nhìn Tengu, cô nói không sai mà, bề ngoài quan trọng lắm đấy, hôm nay có không ít
người đến nhìn Tengu đó.
“Nhiệm vụ của tầng ba là nhiệm vụ ác mộng.” Thi Ân nhìn về phía những người làm nhiệm vụ: “Giả
thiết nhiệm vụ và giám sát do hai giáo sư cấp cao của học viện, Tengu và minh tinh phản diện Khổng
Lệnh hợp tác hoàn thành.”
Mặt Khổng Lệnh đỏ rực, cậu cảm thấy… xấu hổ và ngại ngùng khi nghe hiệu trưởng giới thiệu mình là
minh tinh phản diện, cậu muốn cúi người nhưng nhớ lời dặn của tiền bối Đắc Kỷ, bảo cậu là giáo viên
thì đừng khiêm tốn như thế, thế là lưng cứng đờ, học theo tiền bối Tengu gật đầu với mọi người.
Bên dưới ồn ào bàn luận về hai người này, một người là minh tinh phản diện chưa bao giờ nghe tên,
mọi người cứ tưởng cậu chỉ là tiếp tân đẹp trai bình thường, không ngờ cậu có kỹ năng đáng sợ như
thế.
Một người khác là Tengu, người đã khiến bọn họ phải thán phục khi xem nhiệm vụ ông làm trên mạng,
mọi người đã từng nghe đến Tengu trước kia nhưng ông vốn chỉ là bảo vệ thôi… hình tượng này quá
khác biệt rồi.
Thi Ân liếc mắt nhìn Tengu, lúc ông biến thành Sơn Thần trông rất lạnh lùng, không có tình người,
ông đứng đấy như một anh trai thần tiên vậy, giá trị quyến rũ tăng mạnh.
“Cuối cùng là giới thiệu người bên cạnh tôi với mọi người.” Hình chiếu nhảy sang giáo đường trong
tuyết, Thi Ân cười híp mắt nhìn Ivan, “Tiền bối Ivan.” Cô chỉ nói tên ông chứ không giới thiệu
người.
Vì không cần giới thiệu quá nhiều về ông, Ivan của Học viện Phản diện là Ma cà rồng cuối cùng ngủ
say nhiều năm, truyền thuyết về ông có rất nhiều, đám người bên dưới có khi biết rõ về ông hơn cả
cô ấy chứ.
Ivan mỉm cười.
Tiếng bàn luận bên dưới bắt đầu vang lên, mọi người cực kỳ tò mò về Ma cà rồng cuối cùng này, bọn
họ cũng có nhiều nghi vấn với nhiệm vụ cuối cùng.
Có người lớn giọng hỏi: “Có thể hỏi Ivan đã tự
tay giết đồng loại của mình thật không chứ? Trong nhiệm vụ đều là thật à?”
Thi Ân cười lạnh với người đặt câu hỏi bên dưới: “Không thể.”
Mọi người