Edit: Pi sà Nguyệt
Đúng thế, cô còn đang dẫn học viên đi thực chiến.
Thi Ân đứng trong phòng ngủ nghe tiếng vang trong hệ thống không ngừng nghỉ, là đám Ivan Đắc Kỷ hỏi
cô có sao không, thấy cái gì.
Học viên trong trực tiếp cũng bị hành động của Lục Nhiên dọa sợ, liên tục dò hỏi cô chuyện gì xảy
ra.
Thi Ân nhìn bình luận trong trực tiếp, cô và Dịch Nhiên vào trong giấc mộng của Lục Nhiên khá lâu
nhưng trong mắt người khác bọn họ chỉ biến mất ba mươi giây, vừa đúng ba mươi giây.
Dịch Nhiên nhìn cô một cái, bàn tay ấm áp vuốt ve lưng của cô, nhỏ giọng hỏi bên tai cô, “Tại sao
không trả lời học viên của em thế? Sợ à?”
Thi Ân sửng sốt nhìn anh, “Anh… Anh có thể thấy trực tiếp của học viện tụi em à?”
Dịch Nhiên cau mày cười, nhỏ giọng nói: “Nếu không thì sao anh tìm em được? Khổng Lệnh từng là
người làm nhiệm vụ thực tập của chủ nhiệm lớp, ông ấy muốn xem trực tiếp từ hệ thống phản diện của
các em qua Khổng Lệnh, cậu ta dám từ chối chắc?”
Đúng rồi… Từ lúc Thi Ân ra khỏi giấc mơ thì đầu óc như bị lag ấy, Dịch Nhiên muốn tìm cô thì sẽ có
nhiều cách để xem livestream của Học viện Phản diện để tìm cô, cô hỏi một câu hỏi hơi bị ngu luôn
á.
“Bị giấc mộng kia dọa sợ à?” Dịch Nhiên kéo cô vào trong lòng, anh cảm thấy cô vẫn chưa tỉnh táo
nên thay cô nói với các học viên trong hệ thống trực tiếp: “Lúc nãy hiệu trưởng của các bạn vừa mới
đánh tan tên chó chết Lục Nhiên kia trong cảnh mơ nên hắn mới tự sát, hành động này gọi là…”
Anh suy nghĩ một lát mới tìm được từ khá ngầu lòi, “Giết người tru
tâm [1].” Sau đó anh búng ngón tay một cái, “Tiếp theo tôi sẽ thay cái tên chết tiệt họ Lục kia
giúp đỡ hiệu trưởng của các bạn hoàn thành nhiệm vụ lần này.”
[1] Giết người tru tâm là một thành ngữ Hán ngữ, ý là tiêu diệt thân thể của đối phương, không bằng
vạch trần, lên án động cơ, suy nghĩ, mưu đồ của người đấy.
Câu này được lấy từ [Hậu Hán Thư – Hoắc
Tư truyền kỳ: “Trong
cho rằng, căn cứ vào nguyên nhân để xác định sai lâm, dựa vào sự thật và động cơ để
trừng phạt, cho phép ngăn cản nếu vô tội dù đã giết vua, Triệu Thù mặc dù không tự tay giết vua
nhưng hắn là tay sai cho giặc nên vẫn tính là tội giết vua.”
Học viên trong hệ thống trực tiếp kích động bình luận hàng loạt, lần này hiệu trưởng bọn họ làm
nhiệm vụ hay vờ lờ! Ép chết người làm nhiệm vụ của Liên minh Chính phái nhưng không làm hỏng nhiệm
vụ của mình! Còn kéo được bạn trai của mình tới làm nhiệm vụ để cùng hoàn thành nữa chứ!
Thi Ân không có tâm trạng xem mấy bình luận kia, cô đứng cạnh Dịch Nhiên, cô cảm thấy lòng bàn tay
nóng vô cùng, hơi cúi đầu nhìn lòng bàn thì thì thấy lòng bàn tay… xuất hiện hoa văn màu đen lúc
nào chẳng hay, hoa văn này giống như của Lục Nhiên vậy… hoa văn của Hung thú Thao Thiết.
Cô vẫn
luôn nhìn chằm chằm bàn tay của mình, tâm kinh đảm hàn [2], trong đầu tràn ngập hình ảnh và âm
thanh trong giấc mơ kia.
[2] Tâm kinh đảm hàn là một thành ngữ Hán ngữ, ý muốn nói trong lòng sợ sệt vô cùng, cùng nghĩa với
‘kinh hồn bạt vía’.
Câu này được trích từ [Nam Tây Sương ký – Phi Hổ chém đầu].
Cho đến khi cô nghe Dịch Nhiên gọi mình mới vội giấu tay ra sau lưng, giật mình ngẩng đầu nhìn anh,
“Anh, anh gọi em à?”
Dịch Nhiên cau mày nhìn cô, hỏi lần nữa, “Sợ thật à?” Vẻ mặt và hành động của cô làm anh vừa lo vừa
áy náy, không quan tâm đang trực tiếp mà đưa tay ôm cô vào lòng, vuốt lưng cô nhỏ giọng nói: “Là do
anh, đáng ra nên trực tiếp tiêu diệt tên chó họ Lục kia mới phải.” Sau đó an ủi cô, “Những cái đó
là chuyện anh đã trải qua, không liên quan gì em hết, đừng sợ.”
Thi Ân siết chặt lòng bàn tay nóng rực của mình, chôn mặt vào trong lòng Dịch Nhiên, sao không liên
quan gì đến cô được….
Dịch Nhiên nhìn căn phòng toàn là máu, sợ những cái này dọa cô sợ nên bế cô ra ngoài, bảo cô ngồi ở
ghế bên ngoài đợi, “Em nghỉ ngơi một lát, anh đi làm nhiệm vụ giúp em rồi chúng ta rời khỏi đây.”
Phần còn lại của nhiệm vụ là kết thúc mọi chuyện, chỉ cần Ivan thu lại ảo cảnh, Dịch Nhiên mang hồn
phách của nữ chính Thẩm Niệm Tình đưa về thân thể của cô ta là cô ta có thể tỉnh lại ở bệnh viện.
Lúc này Thẩm Độ đã dùng thân phận cha ruột để đưa cô ta vào cấp cứu, lần này Thẩm Niệm Tình xảy ra
chuyện liên quan đến sống chết, Thẩm Độ chỉ có thể công khai thân phận của cô ta, ông sẽ không trơ
mắt nhìn Thẩm Niệm Tình chết đi nên phải nhận cô con gái này.
Mục đích của Thi Ân chỉ là hù dọa nữ chính một chút để báo thù màn đổ tội cô làm Thẩm Ba ngã chết
thôi, cũng thuận tay tiêu diệt Lục Nhiên, bây giờ mục đích của cô đã đạt được, cô sẽ để nữ chính về
lại nhà họ Thẩm rồi hoàn thành nhiệm vụ này.
Chỉ là bây giờ cô có nhiều nghi ngờ muốn tìm được đáp án nên gật đầu để Dịch Nhiên giải quyết, giao
hệ thống trực tiếp cho anh còn đóng bên phía mình.
“Ân Ân?” Ivan xuất hiện trước mặt Thi Ân khi thấy Dịch Nhiên mang Thẩm Niệm Tình rời đi, “Có chuyện
gì à?”
Thi Ân ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt không còn màu đỏ sậm như lúc cô hút máu Ivan nữa mà đen kịt cứ
như màu đen của bóng đêm, cô nhìn ông nói, “Chú bảo ba con đột nhiên biến mất, có phải ông ấy ở
trong thân thể con không?”
Ivan ngạc nhiên nhìn cô, đôi mắt rất phức tạp, cuối cùng nói: “Con biết rồi à?”
“Con muốn chú nói cho con biết, Ivan.” Thi Ân nhìn ông, kéo nhẹ góc áo vest của ông, “Con là con
gái của ba thật sao?”
Ivan khiếp sợ nói: “Đương nhiên rồi, sao con lại nghĩ như thế? Con đã thây gì trong giấc mộng của
Lục Nhiên thế? Lúc con bốn, năm tuổi xảy ra chuyện, suýt nữa là chết nên ba con phải hi sinh bản
thân để bảo vệ tính mạng của con, để linh hồn của con không rời khỏi thân xác này, ông ấy đã sử
dụng một phương thức vi phạm quy định để nhập vào cơ thể con, dùng sức mạnh của mình bảo vệ hồn
phách của con, bảo vệ cho con trưởng thành bao năm nay.”
Ông cau mày ngồi xổm xuống, nắm chặt tay Thi Ân: “Ân Ân, con nên biết rằng, ba con là một người cha
vĩ đại nhất trên đời này, cũng là người cha yêu con nhất.
Chú không nói cho con vì… đây là một
phương thức vi phạm quy định, nếu bị tra ra thì Cục sẽ trừng phạt ba con rồi kéo ông ấy ra khỏi cơ
thể con.
Nhưng ba con từng bảo rằng, sau khi bảo vệ hồn phách của con đến
năm hai mươi tư thì con mới có thể sống như người bình thường được, lúc đó ông ấy mời rời khỏi cơ
thể con được, còn mấy ngày nữa mới sinh nhật hai tư tuổi của con đúng không? Chú không thể để việc
làm của ông ấy vô ích được.” Giọng của ông trầm thấp nhẹ nhàng, thở dài nói: “Ân Ân, ba con bỏ qua
lý tưởng của mình, học viện của mình, thậm chí cả tính mạng của ông ấy vì con đấy, con đừng nghi
ngờ ông ấy.”
Thi Ân giật mình nhìn ông, có chút… khó tin, là thế thật à? Cô… không phải là chuyển thế của Thao
Thiết à? Là con gái của Thi Thành thật ư?
Đầu của cô hỗn loạn, khó tin mở hệ thống cá nhân của mình, nhìn phần thưởng cô đã nhận được — Tra
tung tích của chuyển thế Hung thú Thượng Cổ.
Lúc trước cô đã chọn Thao Thiết, bây giờ chỉ có thể tra tung tích của Thao Thiết, cô mở ra chức
năng lựa chọn — Tiếp tục kiểm tra tung tích của Thao Thiết.
Hệ thống vang lên, trong màn hình màu xanh lam xuất hiện tọa độ của Thao Thiết, có hai dấu chấm màu
đỏ, một là trong căn cứ của Liên minh Chính Phái, một tọa độ chuyển thế là: Trang viên Phỉ Thúy.
Cô đang ở đây.
Giây phút này cô không thể lừa mình được nữa, cô là Thao Thiết, cô là chuyển thế của Dịch Hoan.
Nhưng sao cô lại thành con gái của Thi Thành? Thời gian không chính xác, Dịch Hoan hẳn là chuyển
thế sau khi đánh nhau với Dịch Nhiên rồi bị ép về Liên minh Chính phái đúng không?
Nhưng cô là Thi Ân, cô sinh ra lúc Thi Thành vừa làm hiệu trưởng ở Học viện Phản diện, lúc Thi
Thành mang Dịch Nhiên đi làm nhiệm vụ mười sao thì cô đã bốn hoặc năm tuổi rồi…
Đầu óc cô loạn vô cùng, cảm thấy mọi thứ quá mơ hồ, nghĩ kiểu gì cũng không hiểu.
Âm thanh trong cơ thể của cô vang lên tiếng thở dài, nói chuyện với cô lần nữa, “Xem ra đã tới