[Giấc mơ ảnh hưởng đến thực tại]
Trên biển cả rộng mênh mông bát ngát, có một hòn đảo nhỏ bí ẩn không một ai đặt chân đến.
Đảo rải rác đầy những di tích đã tồn tại từ thuở sơ khai, cùng với những hài cốt đã chết đi từ lâu nay đã trở thành những hóa thạch cứng cáp.
Ở một nơi như vậy lại sờ được một vật vừa còn sống vừa có độ ấm vừa mềm mại.
Dù cho là ai cũng đều hoảng hốt vì bất ngờ.
Mộng Khô nói tới đây thì tạm dừng một chút.
Trong phòng nhất thời vô cùng yên tĩnh.
"Ta lúc ấy có hô một câu Thứ này còn sống.
Câu Trần Tiên sinh lại nói với ta, ở trên hòn đảo đó, làn ranh giữa sinh và tử, giữa Đạo và Uế vô cùng mơ hồ.
Hắn giống như một chút cũng không sợ hãi, ngược lại còn hết sức vui vẻ nói rằng cuối cùng hắn cũng tìm được nơi đó.
Bọn ta càng đi càng sâu, ta cũng dần mất đi phương hướng, không thể xác định được bản thân đang đi lên hay là đang đi xuống.
Về sau ta ngày càng cực kì mệt mỏi, đường đi khó khăn đến mức ta còn nghĩ mình không phải người, mà giống như một con giun đang giãy bò trên mặt đất vậy...!Sau đó...!Bọn ta dừng lại tại một không gian thật rộng lớn.
Nơi đó rất tối, cho dù ta có dùng Quang Minh Chú thì ánh sáng vẫn không thể chiếu lên hết tất cả mọi góc.
Chúng ta chỉ có thể thấy mơ hồ một pho tượng vô cùng cao lớn trước mặt.
Hình như thứ đó ngồi...!Lúc vừa nhìn thấy pho tượng kia, ta ngay lập tức có loại...!sợ hãi chưa từng có...!Ta cảm thấy mình đã vào một nơi tuyệt đối không nên tới.
Ta nói với Câu Trần Tiên sinh rằng tốt nhất nên rời khỏi đó nhưng hắn lại hỏi ngược ta có còn muốn lấy cuốn sách Khung Cực hay không.
Lúc ấy trong đầu ta chỉ có một ý niệm, tất cả mọi người đang vì mục đích đóng lại cánh cửa trên núi Bất Hoàn mà dồn hết toàn lực, không lẽ ta chỉ vì đối diện với một pho tượng đã từ bỏ rồi hay sao? Cho nên...!Ta ở lại.
Trong mơ, ta giống như bị phân chia thành hai người, một nửa biết ta cần phải lập tức chạy trốn nhưng nửa thân thể lại không nghe lời.
Ta chỉ có thể nhìn Câu Trần Tiên sinh đứng trước pho tượng to lớn kia, miệng lẩm bẩm như đang suy tính điều gì.
Hắn lựa một chỗ trên đất, quét sạch bụi bặm phía trên, sau đó chúng ta cùng thấy một một kí hiệu kì lạ."
Chưởng quẩy bỗng chen vào ngay lúc này, "Ngươi có còn nhớ hình dáng của kí hiệu đó không?"
Mộng Khô cười khổ, "Ta thấy nó hằng đêm, dù vốn không biết thì bây giờ cũng phải nhớ thôi." Hắn vừa nói vừa thổi nhẹ một hơi qua đầu ngón tay, bắt đầu phác họa trong không trung.
Một làn khói lờ mờ từ đầu ngón tay hắn bắt đầu đọng lại, dần tạo thành một kí hiệu phức hợp, nó như thể các ngôi sao và các hoa văn hình tròn cong vẹo kì lạ xếp chồng lên nhau."
Chưởng quầy ồ nhẹ một tiếng, nhìn làn khói mỏng đang từ từ tản ra, mày nhăn lại.
"Ngươi biết kí hiệu này?" Mộng Khô hỏi.
"Có thấy qua trong một cuốn sách cổ, nếu ta nhớ rõ không lầm thì kí hiệu này tượng trưng cho...!cửa.
Chỉ là đằng sau cửa có gì vẫn chưa được kết luận."
"Cửa?" Trên mặt Mộng Khô hiện ra vẻ mặt như đã hiểu ra, "Chẳng trách..."
Cửa?
Trọng Lục có chút tò mò mà nghĩ trong đầu, không nhẽ cánh cửa thông với Uế giới trên đỉnh núi Bất Hoàn bị người Thiên Cô mở ra không chừng cũng có liên quan đến kí hiệu này?
Gã rất muốn được hỏi, đáng tiếc đây là nơi gã không thể nào chen mồm.
Gã chỉ có thể tiếp tục múa bút thành văn.
"Câu Trần Tiên sinh dùng một loại ngôn ngữ gì đó ta nghe không hiểu để niệm một đoạn thoại, rồi hắn cắt tự tay mình, nhỏ máu lên kí hiệu đó.
Sau đó không có gì xảy ra một lúc nhưng...!một lúc sau...."
Câu nói của quốc sư bỗng nghẹn lại, như thứ gì đó bị tắc trong cổ họng.
Sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên tái mét, biểu cảm cũng khác xa lúc nãy, như thể hắn đang sợ hãi điều gì đến tột độ.
Chưởng quầy nhẹ nhàng nói, "Không cần gấp, từ từ nói thôi."
"Ta...!Ta không có cách nào hình dung ra...!loại cảnh tượng này....!Ta không biết thứ ta thấy rốt cuộc là gì...!Đó có thể là ánh sáng...!Nhưng mà ánh sáng đó lập lòe...!Ta......." Lời nói của quốc sư đứt quãng, lộn xộn, Trọng Lục hoàn toàn không thể ghi lại được gì, gã khó xử nhìn chưởng quầy.
Chưởng quầy nhìn Trọng Lục trấn an, sau đó liền đứng dậy đi đến mặt Mộng Khô, ngồi quỳ xuống nhìn thẳng vào hai mắt quốc sư.
"Bỏ qua những thứ ngươi không hiểu đi, cái nào nói được thì ngươi hẵng nói." Giọng chưởng quầy có chút khác lúc nãy, nhẹ nhàng và vỗ về hơn.
Mộng Khô Quốc sư nhắm mắt lại, như lần nữa gặp lại cơn ác mộng.
Mồ hôi thấm nhòa hai bên tóc mai bạc trắng, dung nhan vốn trẻ hơn tuổi thực trong chớp mắt đã già đi ba chục tuổi.
"Thứ đó giống như bạch tuộc...!Đầu pho tượng kia mở ra đâu đó ở giữa.
Cái thứ sau cửa...!Ta không biết là những gì....!nhưng có một bóng người, mang khăn che mặt, ta thấy trên người gã thò ra những thứ giống...!xúc tu, bắt lấy Câu Trần Tiên sinh......!Câu Trần Tiên sinh hét lên thảm thiết, da hắn ở những nơi bị nắm lấy đều chảy ra như nến."
Toàn thân Mộng Khô run rẩy dữ dội, giống như trước mắt lại tái hiện cảnh tượng làm cho người ta kinh hãi, lại nghe thấy tiếng kêu lạnh lẽo thê lương của Câu Trần Tiên sinh kia.
Hắn tiếp tục nói, "Ta lúc đó...!Ta muốn cứu hắn...!Nhưng ta không biết vì sao ta không thể động đậy.
Ta chưa bao giờ sợ hãi đến thế...!Những thứ phía sau cánh cửa đó...!So với chết hay hư vô còn đáng sợ hơn.
Ta nhìn hắn bị phanh thây...!Nhìn từng bắp thịt của hắn lòi ra ngoài, nhìn thấy lục phủ ngũ tạng của hắn cũng bị lôi ra hoàn toàn, bị những xúc tu đó quấn lên rồi mang để trước mặt người mang khăn che mặt kia, gã ta giống như đang quan sát đống nội tạng...!những xương cốt và bắp thịt đó...
Nhưng đáng sợ nhất là Câu Trần Tiên sinh vẫn chưa thể chết.
Cho dù là lúc ruột của hắn có bị lôi từ từ ra ngoài thì hắn vẫn sống.
Hơn nữa ta còn nghe được hắn hét lên thảm thiết, tựa như đang hét với hình bóng kia, rằng lấy đi...!nhận lấy tất cả đi...
Ngay thời điểm đó ta cuối cùng cũng có thể cử động.
Nhưng ta không có can đảm để cứu hắn, tuy với tình trạng của hắn đại khái cũng chẳng thuốc nào cứu được...!Ta bỏ chạy.
Ta liều mạng trốn, giống một con thằn lằn bò trên đất, bò qua những khe những rãnh...!Đầu óc ta trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là ta buộc phải rời khỏi đây, ta không được chết ở phía sau phiến cửa kia, không được chết trên tay kẻ đeo khăn che mặt đó.
Khi ta vọt ra từ đống phế tích như một kì tích, khi chạy về thuyền, ta phát hiện thuyền viên trên thuyền đều mất tích...
Lúc này, ta sẽ luôn nghe được một tiếng gầm gừ sởn tóc gáy, rồi khi ta quay đầu lại, sẽ nhìn thấy phế tích bị sụp đổ, bụi bay mù mịt...!Tiếp theo, những thứ giống như xúc tu lao đến, giấc mơ đến đấy sẽ tỉnh."
Không chỉ quốc sư, mà Trọng Lục nghe xong trong đầu cũng có chút không hiểu.
Không biết có phải quốc sư và chưởng quầy đều có pháp thuật giống nhau hay không mà trong quá trình tự thuật của hắn, Trọng Lục thật sự có thể nhìn thấy những cảnh tượng đó qua lời kể của quốc sư, thậm chí trong mũi còn đọng lại mùi tanh tưởi của thịt sò hến bị thối rữa.
Loại hiện tượng thông qua lời kể của người khác mà trước mắt như xuất hiện khung cảnh và tình hình cụ thể như thế này dạo gần đây hình như xảy ra hơi nhiều thì phải? Là do trí tưởng tượng của gã quá phong phú hay là...!quá không bình thường?
Chúc chưởng quầy nhẹ giọng hỏi, "Mỗi ngày đều mơ nội dung giống hệt nhau hay sao? Đã bị từ khi nào?"
"Từ tầm nửa năm trước nhưng cũng không phải lần nào cũng hoàn chỉnh như vậy.
Ban đầu ta chỉ mơ thấy ta cũng Câu Trần Tiên sinh đi vào bên trong phế tích, đi thế nào cũng không