[Những rắc rối của người thợ đúc đồng]
Để tới trấn Khúc Giang, con đường đáng nhẽ đi xe ngựa cũng mất khoảng ba đến bốn canh giờ nhưng lúc này chỉ cần nửa nén nhang đã đến rồi.
Sau khi dừng xe, Trọng Lục xốc mành lên, phát hiện xe ngựa đang dừng bên cạnh một dòng sông uốn lượn.
Đằng trước là một cây cầu đá kiểu cổ bắc ngang qua sông, bên kia cầu là những căn nhà tranh như những vì sao nằm rải rác trong sương đêm.
Bây giờ đã tầm nửa đêm, toàn bộ trấn đã ngủ say trong sương mù dưới ánh trăng.
Tiếng chó sủa lác đác vang vọng qua dòng nước chảy xiết cùng tiếng cú đêm khóc rên tạo cảm giác thật ma mị.
"Ông chủ, tối như hũ nút thế này sao tìm được là nhà nào?" Trọng Lục dè dặt đánh xe đi qua cầu, quay đầu lại hỏi.
Chưởng quầy đáp, "Tìm nhà duy nhất còn sáng đèn là được."
Trọng Lục híp mắt tìm kiếm trong làn sương đang dần dần tản ra, cuối cũng cũng thấy được một ánh đèn ảm đạm từ sâu trong ngõ nhỏ.
Hấp tấp đánh xe vào ngõ thì thấy một cửa hàng đúc đồng.
Bên ngoài cửa hiệu giống như đã lâu rồi không mở cửa, cờ treo trước cửa cũng khá xập xệ.
"Chính là nơi này." Chưởng quầy nói, "Hiện tại hắn chỉ làm việc vào ban đêm.
Ban ngày ngủ để đỡ phải rước vào thị phi."
Trọng Lục nhìn cánh cửa rách rưới, cảm giác nhà này giống hệt mấy quán trọ đen....!
(*) Quán trọ đen (Hắc điếm): Giống như chợ đen, thì mấy quán trọ đen dạng như giành cho giang hồ hoặc có thể do kẻ xấu mở nhằm đánh lừa rồi cướp của, giết người khi có dịp.
Gã ngừng xe ngựa ở một nơi có cây nhỏ để buộc ngựa gần đó, xoay người lại, chưởng quầy đưa gã chiếc hộp gỗ chứa sổ và nghiên bút mà lúc trước Trọng Lục đã dùng qua, "Chốc nữa lúc ta nói chuyện với vị thợ đúc đồng kia, ngươi cố gắng chép kĩ mấy lời bọn ta nói một chút."
Trọng Lục vội vã tiếp lấy thì chưởng quầy đã đi sang gõ vào hai cánh cửa đóng hờ kia.
Phía sau cửa truyền ra tiếng leng keng từng đợt theo tiết tấu, hình như đang gõ đồng.
Sau tiếng gõ cửa, tiếng gõ đồng mới ngừng, bẵng đi một lúc lâu mới có người ra mở cửa.
Người đến tuổi ước chừng gần ba mươi, thân hình vai u thịt bắp, mồ hôi lấm tấm phản quang trong ánh lửa lò rèn như màu đường thắng(1).
Ánh mắt hắn bình tĩnh nhưng có hơi mệt mỏi, nhìn thấy chưởng quầy cũng không chắp tay hành lễ chào hỏi mà chỉ nói đơn giản một câu, "Ra là ngươi à."
(1) Màu đường thắng là màu caramel.
Nhưng khi hắn vừa nhìn thấy Trọng Lục đang đi tới, hắn đã đột nhiên tỏ vẻ cảnh giác.
"Hắn là ai?" Thợ đúc đồng Lý Tiểu Ngũ cau mày hỏi.
Chưởng quầy nói, "Hắn theo chân ta, tên là Quản Trọng Lục.
Lục Nhi, người này là Lý sư phụ."
Trọng Lục ngoan ngoãn cúi chào.
Lý Tiểu Ngũ không thích người lạ lắm, đại khái là vì trước đây đã gặp phải quá nhiều thị phi nên trong lòng có chút đề phòng với người khác.
Hắn nhường sang một bên để Chúc chưởng quầy và Trọng Lục vào nhà rồi cẩn thận buộc cửa lại cho kĩ.
Dù cửa sau và cửa sổ trong phòng đều mở nhưng không khí vẫn nóng hầm hập làm người ta thở không thông.
Lò nung, khuôn đúc và những đồ vật đồng sắt chiếm phần lớn không gian, ngay cả chỗ để ngồi cũng tìm không ra.
Trọng Lục không thể làm gì khác ngoài tìm một băng ghế nhỏ để ngồi, lấy giấy ra từ trong hộp, thuận tay cầm một chén trà đựng nước ở gần đó, đổ một ít nước vào nghiên rồi nhanh chóng mài mực chuẩn bị ghi chép.
Chưởng quầy cẩn thận không động vào bất kì thứ gì, đút tay đứng ở giữa nhà, không thèm lễ độ, nói thẳng, "Ta lại mang đến cho ngươi hai đơn hàng đây.
Một đơn có thể kiếm được máu, còn một đơn khác chỉ sợ không nhận được bao nhiêu."
Lý Tiểu Ngũ tiếp tục trở về mài giũa chiếc gương đồng hình hoa hướng dương đã sắp hoàn thành của hắn, "Việc như thế nào?"
Chưởng quầy kể lại hết sức đơn giản và ngắn gọn tình huống của quốc sư và Đinh Bất Cùng cùng một lúc.
Trong quá trình kể lại của chưởng quầy, tay của người thợ đúc đồng kia chưa bao giờ ngừng nghỉ, dồn tất cả sự chú ý vào trên chiếc gương đồng, giống như thể ngoài chiếc gương này ra thì trên đời này không còn thứ gì khác.
Mà trong lúc hắn mài giũa, Trọng Lục vẫn luôn âm thầm quan sát.
Không biết có phải ảo ảnh do ánh sáng gây ra hay không mà mỗi khi hắn ta lau chùi bằng vải nỉ, những sợi tơ hồng dày đặc sẽ bay ra từ làn da của hắn, có hơi giống bóng chồng, cũng có chút giống dấu vết vì sơ sảy mà lộ ra...!Những sợi tơ hồng đó càng kéo càng dài rồi dính vào gương, trôi lơ lửng trong không trung, quấn chi chít khắp nơi giống như có sự sống.
Rõ ràng ở chỗ này tất cả đồ đồng đều là mới đúc xong nhưng Trọng Lục lại ngửi thấy mùi rỉ sét hôi thối nồng nặc, mùi giống hệt như mấy chế phẩm bằng đồng bị ném vào mương nước thối đã nhiều năm, nay lại được đào lên vậy.
Vị thợ đúc đồng kia nghe chuongử quầy kể xong thì nói, "Làm mấy thứ này không khó, chỉ cần ngươi vẽ bùa chú xong trước khi đi rồi để ta dựa vào đó làm là được.
Còn tiền thì ngươi thay ta thu giống hệt như trước đây đi."
"Được, vậy vẫn là ngươi hai ta một, cộng thêm một thứ trên người bọn họ.
Sau khi mấy thứ này cạn kiệt sẽ vẫn để ta xử lí.
Ước chừng bao lâu mới có thể hoàn thành?"
"Mười ngày."
"Cũng được." Chưởng quầy thoải mái đồng ý, mắt lại nhìn đến chiếc gương kia, "Gương này có chút hung nha."
"Ta cũng hết cách..." Cuỗi cùng vị thợ kia cũng ngừng tay, thở dài, "Mỗi ngày cứ nhắm mắt là lại thấy cái gương này, buộc phải làm nó ra xong thì mới có thể đi ngủ.
Ngươi xem thử có tìm được người mua không?"
Buộc phải làm ra cho xong mới được...!Điểm này có chỗ hơi giống với phu nhân La.
Không lẽ đây là cái giá khi bị dính phải Uế? Sẽ có một sức mạnh nào đó thúc giục, buộc họ phải không ngừng tạo ra những vật phẩm mang theo Uế sao?
Trọng Lục thầm nghĩ......!
Cái loại Uế này thì ra có khuynh hướng kí sinh vào trong cơ thể người, rồi giống như mấy loại khuẩn, bệnh nhiễm trùng mà sinh sôi nảy nở, lây sang người khác.
Chẳng lẽ Uế thật sự có ý thức sinh tồn? Nhưng không phải nó là một loại hiện tượng giống Đạo sao?
"Trước mắt ta có thể thu về rồi kiểm lại năng lực của nó.
Dù sao cũng là vật mang Uế không có phù chú dẫn lối, nếu không phải trường hợp đặc biệt thì tốt nhất nên phong ấn nó lại."
Chưởng quầy nói, duỗi tay nhấc mặt gương kia lên, cẩn thận ngó tới ngó lui.
Những hoa văn tinh xảo đẹp đẽ như bảo vật, những đường nét uyển chuyển của cánh hoa hướng dương, mặt gương thì toát lên ánh sáng mềm mại mờ ảo.
Chỉ sợ là bất luận người con gái nào nhìn thấy chiếc gương này cũng sẽ bán đắt mà khỏi nhấc một ngón tay.
Trọng Lục đứng bên cạnh chưởng quầy, trong chớp mắt chưởng quầy cầm lấy gương, gã thấy những sợi tơ hồng đó nhanh chóng phun ra, vồ vập bò lên tay chưởng quầy nhưng ngay khi vừa tiếp xúc với làn da của chưởng quầy đã lập tức bị hút vào.
Không phải biến mất cũng chẳng phải bốc hơi, mà giống như những sợi lông tơ trên da chưởng quầy hóa thành vô số cái miệng đang mở ra, hút hết những thứ tơ hồng đó vào trong.
Trọng Lục xoa mắt, không còn nhìn thấy những sợi tơ mềm mại kia thoát ra từ gương nữa.
Trọng Lục vẫn còn cảm giác được chiếc gương kia toát ra sự quỷ dị kì quái nhưng trong tay chưởng quầy thì chiếc gương đấy như vật đã đi vào trạng thái ngủ đông, không còn hoạt động nữa.
Trọng Lục vẫn không xác định nổi tất cả những chuyện này hết thảy đều chỉ tự xuất hiện trong đầu mình hay là gã thật sự bắt đầu cảm giác và thấy được những thứ...!mà trước đây không thể nhìn.
Có cần phải ghi ra những thứ gã thấy không?
Do dự một lát, gã quyết định chỉ ghi về những thứ tơ hồng quái dị đó vào trong sổ của mình thôi.
Còn trên giấy tờ của chưởng quầy thì gã dùng những câu từ miêu tả lại chính xác ngoại hình chiếc gương đồng.
"Uế trên chiếc gương này còn nồng hơn những cái trước ngươi làm trước khi gặp ta.
Gần đây có phải ngươi đã gặp hay nhìn thấy thứ gì hoặc người nào không bình thường không?" Đôi mày chưởng quầy hơi nhíu lại, dò hỏi.
Lý Tiểu Ngũ nhất thời không lên tiếng, mím môi, nhìn qua đã lập tức hiểu là đã có chuyện.
Chương quầy nhẹ nhàng đặt gương xuống, đối mặt với người thợ rèn, "Gần đây, Uế khí bỗng gia tăng ở mọi nơi, những nơi vốn không có cũng bắt đầu xuất hiện.
Lan rộng nhanh như vậy thật không bình thường, ta đang điều tra chuyện này."
Nghe chưởng quầy nói thế, người kia mới do dự mở miệng, "Chiếc gương này nảy ra trong đầu ta tầm một tháng trước.
Lúc ấy đúng vào dịp Tết Thanh Minh, ta đi cùng nương tử và con gái, sau khi tảo mộ xong thì đi đạp thanh ở hồ Bách Hộ gần đó.
Hôm đó có rất nhiều người, đa phần đều trải chiếu uống rượu và ăn điểm tâm ven hồ.
Lúc bọn ta đến hơi trễ, đã vào chạng vạng tối.
Tìm khắp nơi cũng