[Tháp thái tuế]
Ánh nến lập loè phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh của Trọng Lục, trong nháy mắt, vẻ mặt của kẻ chạy bàn này có sự biến hoá vi diệu.
Trọng Lục rũ mắt, tỏ vẻ đã sáng tỏ mà cười khẽ, "Phỏng nếu như ta không cứu người ra, người cũng tự có biện pháp để ra ngoài?"
Chúc Hạc Lan cũng nở một nụ cười cao thâm khó lường, "Có lẽ có, mà cũng có thể là không.
Nhưng ngươi đã nguyện ý cứu ta, thật sự ta rất vui.
Tuy ta biết rằng đó là do ngươi sợ nếu hoàng đế bỏ đá xuống giếng(1), ngươi sẽ không thể tìm hiểu được những bí mật được chôn sâu kín nhất mà quán trọ này đang cất giấu."
(1) Gốc là khuấy nước cho đục, ý chỉ phá rối.
"Người nói như vậy thì oan cho ta quá.
Người đối đãi ta không tệ, đương nhiên ta sẽ lo cho tình trạng của người rồi."
"Hoặc là lo cho tình trạng của chính mình." Chưởng quầy nói, đôi mắt nhìn về phía tay của Trọng Lục.
Trọng Lục dở khóc dở cười nhìn y, "Người hoài nghi ta như vậy, không lẽ ngày mai lập tức đuổi ta đi đó chứ?"
Chưởng quầy chậm rãi lắc đầu, "Người của Bách Hiểu môn, trước đây ta cũng có quen biết vài người.
Bất luận là triều đình hay là các môn phái trong giang hồ, phàm đã biết về sự tồn tại của Bách Hiểu môn thì luôn ôm vài phần sợ hãi đối với các ngươi, vì suy cho cùng họ cũng là môn phái có thể thăm dò hết bất kì bí mật nào trên đời, trong tay có được quyền lực kinh người, ảnh hưởng sâu rộng, e rằng ngay cả cữu ngũ chí tôn(2) cũng vô pháp lường được.
(2) Người ta thường gọi các bậc đế vương cổ đại là "chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn" (真龙天子, 九五至尊)
Nhưng ta có biết, các ngươi có một môn quy tối cao, đó là không được lạm dụng sức lực môn phái cho mưu cầu lợi ích cá nhân.
Người nào không tuân theo thì phải dùng cực hình diệt khẩu.
Bí mật các ngươi nắm trong tay càng nhiều thì càng phải thận trọng e dè, nếu không, một khi đã trở thành công địch của thiên hạ thì cho dù người của phái Bách Hiểu có nhiều đến đâu, hay che kĩ đến mấy thì chuyện diệt vong cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều."
Y vừa nói xong thì lập tức đứng dậy, đi tới giá trong phòng trong rồi mang một vại trà trở về.
Lại mang ấm nước ra ngoài lấy một ấm nước đầy về, châm bếp trà nấu nước.
Trọng Lục nhìn động tác chưởng quầy ung dung thong thả pha trà, có hơi lo lắng, "Vậy...!ta còn là hầu bàn như trước không?"
"Dĩ nhiên.
Cả người ngươi đầy Uế, sợ rằng muốn thoát cũng khó." Chưởng quầy thoải mái nói.
Câu đi không xong như thế này, lần trước Tiểu Thuấn cũng đã từng nói, Liêu sư phụ cũng đã ám chỉ qua, bây giờ ngay cả chưởng quầy cũng nói như thế...!
Chưởng quầy đem chia trà vào chén trà trước mặt Trọng Lục, nhẹ nhàng đổ nước sôi vào rồi hỏi, "Bách Hiểu môn của các ngươi có sáu nhánh, Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Đằng Xà và Câu Trần.
Mỗi nhánh là một tiên sinh chủ lý.
Ngươi là người của nhánh nào?"
Trọng Lục than thầm, xem ra hiểu biết của chưởng quầy với Bách Hiểu môn không phải chỉ là chút ít...!
Chẳng lẽ trước đây cũng có người đã từng thăm dò qua bí mật trên người chưởng quầy?
"Câu Trần."
"À, Cầu Trần...!Bách Hiểu vốn là môn phái làm việc đến nơi đến chốn nhất, môn sinh trải rộng, thông thường hay ẩn ở phố lớn, làm việc không quan tâm đến nhân sinh, có quan tâm cũng phần lớn đều là những lời đồn đại khắp phố xá.
Thẳng đến khi...!Câu Trần Tiên sinh của các ngươi xuất hiện.
Dù cho là người của Bách Hiểu môn, nhưng hắn lại là một nhân vật đặc lập độc hành.
Sau lại có việc người Thiên Cô sang xâm lấn, coi như hắn là tiên sinh đầu tiên của Bách Hiểu môn trong ba trăm năm nổi danh khắp bốn biển, cả quốc đều biết đến." Chưởng quầy nói, vẻ mặt không rõ là tán thưởng hay là tiếc nuối.
Cũng không biết là lúc người Thiên Cô sang xâm lấn, chưởng quầy ở nơi nào.
Hay không biết lúc ấy liệu quán trọ này đã tồn tại hay chưa?
Hai tay Trọng Lục nâng chén trà, đưa tới trước mũi ngửi, có hơi cảm nhận được một mùi tanh nhàn nhạt.
"Uống trà an thần này xong, thần chí của ngươi có thể tạm thời ổn định, tránh cho ngươi bị ảnh hưởng từ cây quạt kia quá nhiều khiến linh cảm trở nên quá mạnh." Chưởng quầy nói, cũng tự rót cho mình một ly.
"Chưởng quầy, người hiểu về Bách Hiểu môn nhiều như vậy là do có quen biết vị tiên sinh nào sao?"
"Quả thật là thật lâu trước kia có quen một vị Huyền Vũ tiên sinh, nhưng mà nàng ta đã qua đời nhiều năm rồi."
"Chưởng quầy...!Rốt cuộc là người đã sống bao lâu rồi?" Trọng Lục không nhịn được mà hỏi.
Chưởng quầy lại mỉm cười, lắc ngón tay với gã, "Này, ngươi cũng không thể bởi vì ta đã biết thân phận của ngươi mà ngươi lập tức gian lận nha.
Bí mật này, ngươi vẫn nên phải tự mình tìm ra."
Trọng Lục lặng lẽ trợn mắt lúc nhân lúc chưởng quầy uống trà.
Ông chủ bao giờ cũng thích vòng vo.
"Vốn tuân theo thường lệ, nếu thân phận bị bại lộ, hẳn ta phải tức khắc rời đi." Trọng Lục từ từ nói, vẻ mặt có vài phần dè dặt, "Nhưng nếu ông chủ người có thể làm bộ không biết, thì có lẽ ta vẫn có thể tiếp tục làm ở đây."
"Ngươi yên tâm, mấy chuyện này ta có nói ra cũng không có gì hay, lại còn tổn thất một tiểu nhị đắc lực nữa." Chưởng quầy dựa người vào đệm mềm phía sau, cười tủm tỉm nhìn gã.
Trọng Lục bị y nhìn đến khi trong lòng như trường thảo(3).
(3) Cái này mình cũng không rành nhưng thấy người ta chia thành 3 loại:
Chủng thảo: Nghĩa là bắt đầu thích cái gì đó.
Trường thảo: Bắt đầu thực sự khát khao, muốn có được thứ đó thêm nữa.
Nghĩa là càng nhìn càng muốn hơn nữa ấy.
Bạt thảo: Đã thực sự mua, có món đó rồi.
Ở trường thảo thì như cổ thi văn "Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt" của Bạch Cư Dị:
"Dã hoả thiêu bất tận,
Xuân phong xuy hựu sinh."
-> "Lửa thiêu chẳng cháy hết,
Xuân về lại hồi sinh."
(Trần Mỹ Giống dịch)
Sư phụ đã từng nói rằng gã không cần phải liều mạng che giấu thân phận không cho ai biết tới tận cùng giống như những người khác của Bách Hiểu môn.
Mà nếu thời cơ đã chín muồi, để một số người quan trọng biết thân phận của mình, ngược lại còn có thể làm việc khiến mọi thứ càng thêm thuận lợi hơn.
Nhưng Trọng Lục lại cảm thấy việc bị một người mà mình tương đối tín nhiệm ở một mức độ nhất định biết bí mật của mình này lại cho gã một cảm giác...!thoả mãn mà trước nay chưa từng có.
Nó tựa như, cuối cùng cũng có người biết rồi.
Thứ chưởng quầy thấy không đơn giản chỉ là một tên hầu bàn thích hỏi thăm tin tức con buôn khắp nơi, mà là thân phận chân thật chưa có ai thực sự trực tiếp ngó đến của gã.
Loại cảm giác bị hiểu thấu này thật giống với gần gũi.
Có lẽ đây cũng là lí do tại sao mọi người rất khó giữ bí mật, trong một thời điểm nào đó trong cuộc đời của họ, bí mật sẽ luôn có cách để được truyền, hoặc là được ghi chép lại.
Nhưng đồng thời cũng nó có ẩn giấu một loại sợ hãi.
............................................................!
Uống trà của chưởng quầy xong, Trọng Lục cả một đêm không mộng mị, cả người tựa như chìm sâu vào khung cảnh biển rộng vô bờ, xung quanh chỉ có từng đợt sóng biển vỗ nhẹ nhàng, cô lập hết tất cả những giấc mơ hỗn loạn có thể xé nát ý thức của gã lại.
Lúc rạng sáng, Trọng Lục chợt tỉnh.
Gã không xác định được cái gì đã khiến gã tỉnh dậy.
Không khí tù đọng và râm mát, lại có vẻ khô hanh như thiếu đi một chút mùi hương của sự tươi mát.
Chu Ất vẫn còn say giấc ở giường đối diện, lồng ngực cứ chậm rãi phập phồng.
Trọng Lục ôm chăn ngồi dậy, xoa đôi mắt, muốn ra ngoài đi nhà xí.
Gã rũ chân xuống khỏi giường định xỏ giày vải.
Nhưng chân lại giẫm trật nên