Tan học ngày hôm sau, Mạc Tư Nguyên và Tang Noãn không về thẳng nhà, mà anh đưa cô tới cửa hàng vật dụng văn phòng phẩm ở gần trường để mua một cái hộp đồ.
Cây kéo, keo dán, đèn pin sáng, vòng tay huỳnh quang, còn có các loại giấy huỳnh quang trong suốt….
Tang Noãn cau mày nhìn bên trong hộp đồ, nửa tin nửa ngờ nói: “Mạc Tư Nguyên, anh làm như vậy có được không? Đừng để đến lúc đó trở thành trò cười nhé!”
“Nghi người thì đừng dùng người.”
Mạc Tư Nguyên liếc mắt nhìn cô, lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại, vừa gọi điện vừa nói với cô: “Tôi không đảm bảo cách này có hiệu quả, nhưng nếu như em không tin thì tự đi mà dọn dẹp cục diện rối rắm của em đi.”
Tang Noãn lập tức im lặng.
Ngậm miệng lại nhưng ánh mắt vẫn còn trợn tròn lên. Cô trừng mắt lên, dùng ánh mắt biểu thị sự bất mãn đối với anh.
Mạc Tư Nguyên không thèm để ý chút nào, xách theo cái hộp đi về phía trước.
Tang Noãn vội vàng đi theo phía sau, tay múa máy quyền cước nhà họ Tang, đánh ra liên tục: “Đồ khốn nạn! Đồ quỷ sứ đáng ghét! Nói một câu tử tế thì chết à!”
Lúc này điện thoại của anh vang lên, chỉ nghe anh nói: “Thẩm Phong, tôi đang ở đường cái đối diện cậu.”
Thẩm Phong?!
Tang Noãn nghe thấy cái tên này, quyền cước nhà họ Tang lập tức khựng lại.
Cô đã nhìn thấy ở đường cái đối diện, xa xa có một hình bóng quen thuộc vừa cúp điện thoại, đang chuẩn bị xuyên qua dòng xe cộ đi về phía bên đây. Tiểu ác ma đang xù lông lập tức trở lại bình thường, nhanh chóng chỉnh lại tóc tai quần áo, suýt chút nữa còn dùng một chân vẽ thành hình tròn ở dưới đất, giả bộ làm cô gái nhỏ nhẹ thẹn thùng bước nhanh lên nghênh đón.
Thẩm Phong đi thẳng đến trước mặt bọn họ, cười tươi chào hỏi: “Tư Nguyên, Cây Dâu Nhỏ.”
Tang Noãn lập tức vọt lên phía trước Mạc Tư Nguyên, đẩy anh ra sau lưng, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với anh ta: “Đàn anh Thẩm Phong!”
“Thẩm Phong.” Mạc Tư Nguyên im lặng xách cổ áo của Tang Noãn lên, kéo cô sang một bên: “Qua bên kia đi, tôi có chuyện quan trọng.”
Sau đó không để ý Tang Noãn ở một bên đang giậm chân với mình, anh nhìn Thẩm Phong nói: “Cách của tôi cậu cảm thấy được không?”
Cách? Cách gì?
Tang Noãn ở một bên nghe xong thì sửng sốt. Bỗng nhiên cô đoán ra được điều gì đó, giang hai tay ra kéo dài khoảng cách của bọn họ rồi hét lên với Mạc Tư Nguyên:
“Mạc Tư Nguyên, anh thật là hèn hạ! Hóa ra cách của anh chính là muốn hối lộ đàn anh Thẩm Phong! Em cho anh biết, cho dù em có thua cũng sẽ không làm những chuyện bỉ ổi như vậy!”
“…”
Mạc Tư Nguyên đen mặt.
Nhưng Thẩm Phong nghe được lại sững sờ, chợt vui vẻ: “Cây Dâu Nhỏ, em hiểu lầm rồi, Tư Nguyên không có hối lộ anh, cậu ấy đang nói đến cách khác.”
“Hả?” Tang Noãn khẽ giật mình, một giây sau mặt đỏ bừng ngượng ngùng cúi xuống đất.
Xong rồi, mình vốn còn muốn thể hiện đức tính tốt đẹp chính trực của bản thân trước mặt đàn anh Thẩm Phong, không ngờ lại trở thành trò cười.
Thẩm Phong xoa xoa tóc cô: “Cây Dâu Nhỏ đi qua bên kia chờ một lúc được không? Anh và Tư Nguyên có lời muốn nói.”
Tang Noãn vội vàng gật đầu, chán nản chạy qua một bên. Cho dù anh ta không nói thì cô cũng muốn tránh ra xa từ sớm, thật sự rất mất mặt.
Mạc Tư Nguyên và Thẩm Phong dường như có chuyện rất quan trọng, hai người nói chuyện một hồi lâu. Tang Noãn một thân một mình đợi ở một bên, không khỏi cảm thấy chán nản. Cô lẩn tránh có hơi xa nên không nghe rõ bọn họ đang nói gì, trong lòng tò mò nhưng nếu chạy lại nghe thì không ổn lắm, chỉ có thể kiềm chế tâm trạng của mình, nghiêng đầu yên lặng so sánh hai người.
Ừm…. So sánh giữa Thẩm Phong và Mạc Tư Nguyên, dường như Mạc Tư Nguyên đẹp trai hơn một chút. Chiều cao của hai người không khác biệt lắm, về vóc dáng rõ ràng Thẩm Phong ưu thế hơn. Anh ấy học vũ đạo từ hồi tiểu học, tỉ lệ cơ thể nhìn vẫn tốt hơn so với những cậu con trai bình thường, tay chân vừa thon vừa dài, đứng ở nơi đó gầy nhưng không yếu, thân hình nhẹ nhàng nhưng không mất đi sự vững vàng.
Vậy điều đầu tiên Thẩm Phong thắng!
Thẩm Phong thích cười, hơn nữa cười lên nhìn rất đẹp, cho người ta một loại cảm giác như gió xuân ấm áp, đồng thời đối xử với mọi người cũng rất thân thiện, không hề kiêu ngạo. Nếu so sánh với Mạc Tư Nguyên thì biểu cảm của anh có hơi “đơ”, hơn nữa còn luôn luôn lạnh như băng, giống như có ai thiếu tiền anh vậy. Hơn nữa bản thân của anh cũng rất hung dữ, khiến
cho người ta không dám đến gần, chính là một tảng đá không có tình người!
Điều thứ hai, không thể nghi ngờ, vẫn là Thẩm Phong thắng!
Cuối cùng, Thẩm Phong biết khiêu vũ, hơn nữa còn nhiều lần đoạt giải, được công nhận là “Hoàng tử vũ đạo”, thành tích cũng rất cao! Thành tích học tập của Mạc Tư Nguyên mặc dù tốt hơn so với Thẩm Phong, cũng biết vẽ tranh, nhưng anh cũng chỉ giành được một giải thưởng nhỏ về hội họa mà thôi, không tính là gì. Xã hội hiện đại ủng hộ học sinh phát triển toàn diện về đức trí thể mỹ, nên có vẻ vẫn là Thẩm Phong tốt hơn. Thành tích hạng đầu có thể làm được gì? Chỉ cần không phải quá kém, tương lai bước vào xã hội vẫn là càng nhiều ưu điểm càng ưu tú!
Như vậy điều thứ ba, không có gì đáng ngạc nhiên, Thẩm Phong thắng!
Cho nên kết quả cuối cùng chính là…..Thẩm Phong tốt hơn so với Mạc Tư Nguyên.
Tang Noãn vui vẻ hài lòng, con mắt không có cách nào dời khỏi Thẩm Phong.
A! Bạn trai của cô quả nhiên rất hoàn mỹ, cũng chỉ có như vậy mới có thể xứng với cô!
Lúc này hai người đã kết thúc cuộc trò chuyện.
Mạc Tư Nguyên đi tới, nhìn thấy Tang Noãn cười khúc khích nhìn Thẩm Phong đến nỗi ngây ngốc, gần như chảy cả nước miếng, nên không chút khách khí gõ xuống đầu cô: “Lại đang nằm mơ giữa ban ngày à?”
“Mạc Tư Nguyên!” Tang Noãn dùng tay che lại vết thương tối hôm qua, quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Mạc Tư Nguyên, lại trông thấy anh đã đi về phía trạm xe buýt.
Truyện [Hơi Ấm Của Anh] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Cô đuổi theo, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Thẩm Phong một lần nữa, yên lặng lẩm bẩm: “Đàn anh Thẩm Phong thật sự quá hoàn hảo, tương lai nhất định sẽ là một vũ công xuất sắc!”
“Ai nói sau này cậu ta sẽ trở thành vũ công?”
Mạc Tư Nguyên bên cạnh nhàn nhạt nói, giọng nói lạnh như băng lập tức đưa suy nghĩ của Tang Noãn trở về hiện thực.
Tang Noãn trừng mắt nhìn anh: “Vũ đạo của đàn anh Thẩm Phong giỏi như vậy, đương nhiên sẽ trở thành vũ công!”
Mạc Tư Nguyên nhìn cũng không thèm nhìn cô: “Vũ đạo giỏi thì chắc chắn sẽ trở thành vũ công sao? Các dì quét rác trên đường sạch sẽ như vậy, em có thể nói bọn họ sinh ra là để quét rác không?”
“Anh…”
Tang Noãn nói không lại anh nên hung hăng giẫm chân. Quay đầu không thèm để ý tới.
Giữa hai người yên lặng một hồi.
Một lúc sau, Mạc Tư Nguyên đột nhiên thấp giọng nói: “Ước mơ của Thẩm Phong là làm một bác sĩ.”
“Cái gì?”
Giọng nói của anh không quá lớn, nhưng Tang Noãn nghe thấy được.
Cô ngẩn người chắc chắn rằng mình không nghe lầm, quay người lại nắm lấy góc áo của anh: “Anh ấy muốn làm bác sĩ? Vũ đạo của anh ấy giỏi như vậy tại sao lại muốn làm bác sĩ? Làm sao anh biết anh ấy muốn làm bác sĩ? Còn vũ đạo của anh ấy? Sau này anh ấy sẽ không khiêu vũ nữa sao? Làm sao anh biết? Anh mau nói cho em biết đi!”
Quang quác quang quác, quang quác quang quác, cô hỏi liên tiếp mấy vấn đề làm Mạc Tư Nguyên chỉ cảm thấy phiền phức giống như có con ruồi tiến gần tới lỗ tai. Xe buýt từ đằng xa chạy đến, anh ném chiếc hộp trong tay vào trong ngực Tang Noãn, ngắt lời cô: “Muốn biết à?”
Tang Noãn gật đầu.
“Trước tiên chăm sóc bản thân của mình cho tốt đi!” Mạc Tư Nguyên bỏ lại câu này rồi quay người lên xe.
Tang Noãn ôm cái hộp sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Cô nhìn Mạc Tư Nguyên bước lên xe rồi lại nhìn cái hộp trong ngực, lúc này mới phản ứng kịp mà hung hăng giậm chân một cái.
“Mạc Tư Nguyên chết tiệt!”