“Chuyển ra ngoài?”
Lạc Tư Tư nghẹn họng nhìn trân trối Tang Noãn ở trước mặt. Cô đang thu dọn hành lý của mình, quần áo rơi tứ tung trên khắp sàn nhà. Tang Noãn nhặt lên từng cái áo cái quần rồi cất thật kỹ.
Lạc Tư Tư cực kỳ kinh ngạc, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Cô ấy chỉ mới ra ngoài ăn cơm rồi quay lại, vậy mà đã nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Lúc đầu cô ấy còn tưởng Tang Noãn đang sắp xếp lại quần áo, nhưng không ngờ Tang Noãn lại nói với cô ấy rằng cô sẽ chuyển ra ngoài ở, hơn nữa cũng đã tìm được nhà rồi!
“Noãn ơi Noãn à!” Lạc Tư Tư bước đến gần, nhìn thẳng vào cô, trong giọng điệu có chút xúc động hỏi: “Cậu đừng làm loạn nữa mà, sao phải dọn ra ngoài ở chứ? Ở với tớ không thoải mái hả?” Cô ấy ngừng một lúc rồi như vừa nhớ ra chuyện gì đó: “Hay là do hôm nay tớ không đến đón cậu nên cậu không vui? Nếu đúng như thế thì tớ sẽ hứa với cậu là sau này tớ sẽ không bỏ mặc cậu một mình nữa!”
“Không phải chuyện đó.” Tang Noãn gấp gọn quần áo đặt vào trong túi hành lý, kéo khóa rồi mới ngẩng đầu cười với cô ấy: “Ở với cậu rất thoải mái mà! Hôm nay tớ cũng không phải không vui, tớ rất vui ấy.”
“Thế sao cậu còn chuyển ra ngoài!” Lạc Tư Tư khó hiểu. Nếu cô thấy thoải mái thì phải nóng lòng muốn ở lại đây mới đúng.
Hơn nữa cô mới đến, chưa quen với cuộc sống nơi đây, cùng ở với nhau thì mới có thể giúp đỡ lẫn nhau chứ.
Tang Noãn chỉ cười, dồn sức kéo hết khóa của túi hành lý xong mới đứng dậy nói: “Tớ sợ làm phiền cậu.”
“Không phiền chút nào!” Lạc Tư Tư vội vàng nói: “A Noãn, tớ không hề cảm thấy phiền khi cậu sống ở đây với tớ, trước đây tớ luôn sống cô độc một mình, bây giờ có cậu ở cùng khiến tớ vô cùng phấn khởi ấy!”
Tang Noãn cười khẽ: “Nhưng tớ lại cảm thấy tớ sẽ gây phiền phức cho cậu.”
“…”
“Tư Tư à, tuy rằng sống ở chỗ của cậu rất thoải mái, nhưng dù sao cậu cũng là sinh viên, việc cậu thuê căn phòng này sẽ tiêu tốn tiền của nhà cậu. Tớ đã đi làm rồi, nếu còn sống ở đây cũng không thích hợp. Hơn nữa, ở đây cách rất xa công ty của bọn tớ, còn cậu thì phải đến lớp mỗi ngày, đã thế còn phải đón tớ để bảo đảm sự an toàn cho tớ, làm vậy rất vất vả. Khi đến đây tớ có mang theo một chút tiền, giờ đã có thêm lương thực tập nên cũng có tiền để thuê phòng, cậu không cần phải lo cho tớ đâu.”
“Nhưng mà…” Lạc Tư Tư hơi ngập ngừng, mặt cô ấy nhăn lại, đường nét trên khuôn mặt xoắn lại với nhau trông như thể cô ấy sắp khóc đến nơi.
“Cậu yên tâm.” Tang Noãn nắm lấy tay cô ấy, véo nhẹ lên má của Lạc Tư Tư: “Tớ mới thuê được một căn nhà rất gần công ty, chỉ mất mười lăm phút đi bộ thôi. Như vậy thì tớ sẽ không phải dậy sớm mỗi ngày, cậu cũng không cần phải đi loanh quanh đón tớ, vẹn cả đôi đường mà!”
“A Noãn…”
“Cậu cứ yên tâm đi Tư Tư.” Tang Noãn mạnh mẽ nói: “Tớ sẽ không rời khỏi Lịch Xuyên. Cuối tuần mà rảnh chúng ta vẫn có thể đi chơi cùng với nhau, cậu cũng có thể gặp tớ bất cứ lúc nào.”
“… Thôi được rồi.” Đúng là không thể lay chuyển được quyết định của cô, Lạc Tư Tư bó tay, chỉ đành buông tha ý định thuyết phục Tang Noãn.
Cô ấy nhìn hành lý trong tay Tang Noãn, suy nghĩ một lát rồi kéo hành lý đến cạnh mình: “Nhưng cậu phải hứa với tớ là sẽ gọi điện cho tớ bất cứ khi nào cậu cần giúp đỡ. Ngoài ra, cậu vẫn nên đợi ở đây vài ngày, đến cuối tuần tớ sẽ đi xem nhà với cậu.”
“Thế cũng được.”
…
Đến ngày Chủ Nhật, Lạc Tư Tư cùng đi xem nhà với Tang Noãn.
Ngôi nhà vừa ý với Tang Noãn nằm gần quảng trường, đó là một khu phố nhà gỗ có lịch sử lâu đời. Vì kiến trúc nằm trong danh sách di tích cần được bảo tồn nên nó chưa từng được sửa lại. Xung quanh khu phố đều là các tòa nhà cao tầng mới xây, che kín cả khu vực này. Phải đi qua rất nhiều ngõ hẻm mới có thể tìm ra được nơi đây.
“Cậu có chắc mình có thể sống được ở đây không?”
Ngay khi bước vào những con hẻm, Lạc Tư Tư đã liên tục nhắc đi nhắc lại câu hỏi này.
Không phải cô ấy quá kén chọn mà là do nơi này thật sự quá cũ kỹ. Nó đã nằm ngoài sức tưởng tượng của cô ấy.
Những tòa nhà cũng như các con hẻm nhỏ đã lâu không được tu sửa, nói là nguy hiểm cũng không quá đáng. Vì xung quanh là nhà cao tầng nên quanh năm không có ánh sáng mặt trời, trên mặt đất đã mọc đầy rêu xanh, khi đi không cẩn thận sẽ rất dễ trượt chân ngã.
Mà xung quanh cũng không có lấy một cây đèn đường. Lạc Tư Tư tưởng tượng ra chuyện Tang Noãn tăng ca về khuya không thấy đường nên dẫm phải rêu xanh mà trượt chân té ngã như chó gặm bùn… trong lòng cô ấy không khỏi mâu thuẫn.
“A Noãn, tớ khuyên cậu nên suy nghĩ lại đi, chỗ này thật tồi tàn lại khó đi nữa. Tớ e vấn đề an ninh trật tự cũng không tốt là bao đâu.”
“Cô bé này, cháu không hiểu nơi này nên mới nói vậy!” Người chủ mập mạp cho thuê nhà đang dẫn đường nghe thấy những lời nghi ngờ của Lạc Tư Tư, không khỏi vội vàng giải thích liên tục bằng tiếng địa phương: “Nhìn bề ngoài thì nhà ở đây có vẻ đổ nát cũ kỹ, nhưng chúng đều rất bền đó nhé! Tuổi thọ của những ngôi nhà này đều lớn hơn cả ông bà nhà các cháu đấy, chúng đều đã trải qua thời kỳ kháng chiến. Đây, hãy nhìn lớp tường bên ngoài này.” Chủ trọ tiện tay gõ lên tường một căn nhà bên đường ‘cục cục cục’: “Ngay cả đạn cũng không thể phá nát được bức tường này. Hơn nữa những ngôi nhà này đều thuộc di tích văn hóa cấp quốc gia được nhà nước bảo vệ. Cho dù những hộ gia đình ở đây không được bảo vệ, chỉ cần bảo vệ những ngôi nhà này cũng đủ biết trật tự ở đây rất tốt luôn rồi!”
“…” Lạc Tư Tư không thể thốt nên lời.
Căn nhà mà Tang Noãn thuê nằm ở trong cùng của con hẻm, trước nhà là dãy nhà hai tầng đã bị bỏ hoang. Ngôi nhà không lớn, được người khác thu dọn xong thì trông rất sạch sẽ.
Lạc Tư Tư nhìn quanh toàn bộ căn phòng, không chỉ đơn sơ mà vách tường dường như cũng ngấm nước, đặt nó cạnh căn phòng nhỏ tinh xảo của cô ấy thì đúng là một trời một vực.
Chủ nhà thì vui vẻ giới thiệu: “Căn phòng này tuy hơi cũ nhưng ở rất thoải mái. Đã từng có một vị khách thuê trọ ở đây rất lâu, nếu không phải vì lý do công việc, họ sẽ còn tiếp tục thuê nó, các cháu cứ yên tâm khi ở đây!”
“Giá thuê là bao nhiêu ạ?”
“Một ngàn hai.”
“Cháu thuê căn nhà này!” Tang Noãn quyết định thật nhanh, quả quyết đáp.
Ở khu vực này mà thuê được một căn nhà với mức giá đó thì quả thực rất hiếm.
Lạc Tư Tư vừa nghe thấy quyết định của Tang Noãn thì chỉ biết ngẩn cả người, nhanh chóng kéo lấy tay của Tang Noãn: “Này, A Noãn. Cậu không đủ tiền thuê nhà sao? Nếu như không đủ tớ có thể giúp cậu, nơi này rất… rất là…”
Chủ nhà lại chen vào nói: “Ôi cô bé này, cháu cứ yên tâm, những người từng thuê nhà ở đây đều chưa từng gặp vấn đề gì hết. Cháu thấy đến bạn của cháu còn chẳng nói gì thì cháu đừng có lo lắng quá!”
“… Chú im lặng!” Lạc Tư Tư vô cùng tức giận, trừng mắt liếc xéo chủ nhà.
“Tư Tư, cậu đừng lo lắng quá!”
Tang Noãn vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Lạc Tư Tư, cười an ủi cô ấy. Lạc Tư Tư không đồng ý, cứ thế nói qua nói lại một lúc lâu vẫn không thể thuyết phục được Tang Noãn nên cô ấy cũng đành im lặng.
Khuyên nhủ Lạc Tư Tư xong, Tang Noãn quay lại hỏi chủ nhà: “Hôm nay cháu dọn vào ở được chưa ạ?”
“Được rồi được rồi, cháu có thể dọn vào bất kỳ lúc nào!”
…
“A!”
Sau khi giúp Tang Noãn dọn những thứ cuối cùng vào trong phòng, Lạc Tư Tư đã kiệt sức đến nỗi lập tức đổ người xuống nệm.
Tang Noan nghiêng tay lau mồ hôi trên đầu, đếm tiền trong tay mình rồi lấy ra một phần cùng với hợp đồng giao lại cho chủ nhà: “Ông chủ, đây là ba tháng tiền thuê nhà.”
“Được, được.” Chủ nhà trọ cầm lấy tiền đếm cẩn thận, sau khi đã đảm bảo số tiền nhận được đã đủ thì mới liên tục dặn dò cô nên chú ý những gì rồi rời khỏi.
Tiễn chủ nhà ra về xong, Tang Noãn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm ra một hơi dài.
Cô ngồi trên ghế đẩu nghỉ ngơi một lát, nhìn hai thùng đồ đạc trên đất, lại nghiến răng quyết định thu dọn nhà cửa trước.
Tang Noãn dùng giẻ lau toàn bộ căn phòng một lượt, rồi mở thùng đồ đạc ra, lấy từng thứ trong chiếc thùng ra đặt vào những nơi thích hợp với chúng.
Lạc Tư Tư ngái ngủ nằm trên giường, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng xê bàn dịch ghế ken két trong phòng, chúng khiến cô ấy không tài nào chợp mắt được. Cô ấy nhíu mày, liếc mắt thấy Tang Noãn đang bận rộn hết trái lại phải, dài giọng nói: “Noãn ơi Noãn à.”
“Hả?” Tang Noãn đang bận rộn ngẩng đầu lên nhìn cô ấy một cái.
“Cậu có thể nghỉ một lát được không, lăn qua lộn lại từ nãy tới giờ, cậu không biết mệt sao?”
“Vận động nhiều cũng không mệt lắm đâu!” Tang Noãn cười đáp, vừa nói chuyện vừa cầm drap trải giường đến bên cạnh rồi nhẹ chân đá cô ấy:
“Đứng dậy đi, tớ phải trải chiếu dọn giường.”
Lạc Tư Tư uể oải bò dậy.
Trải drap giường xong, Tang Noãn quay đầu lại thì thấy Lạc Tư Tư đã lấy lại sức lực. Cô ấy đang ngồi xổm trước thùng đồ đạc của Tang Noãn lật tung một lượt, thỉnh thoảng lại cầm cái này cái kia lên xem qua một chút.
“Cậu đang nhìn gì thế?” Tang Noãn thấy cô ấy vẫn luôn cầm thứ gì đó vui vẻ đùa nghịch thì nghiêng đầu qua nhìn.
“Cái này này!” Lạc Tư Tư nhấc tay giơ lên trước mặt Tang Noãn.
Đó là một chiếc cúp pha lê, trên cúp bóng loáng có dòng chữ đã bị phai mờ, loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy nội dung bên trên – “Giải thưởng sáng tạo xuất sắc nhất” trong Cuộc thi nhảy lần thứ hai của trường trung học cơ sở Đệ Nhất.
“A Noãn, tớ không ngờ cậu có thể nhảy, tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến bao giờ.” Lạc Tư Tư chạm vào dòng chữ trên đó, ngạc nhiên nói.
Tang Noãn ngượng ngùng giật giật khóe môi: “À, ha ha, cái này ấy à, thật ra là một hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?”
“Ừ.” Tang Noãn nhận lấy chiếc cúp rồi đặt lên bàn.
Nhìn nó, nụ cười của cô cũng có chút buồn bã: “Chuyện dài lắm, nếu có dịp thì tớ sẽ kể lại cho cậu nghe.”
“Ồ, đây là cái kẹp tranh sao?” Lúc này, sự chú ý của Lạc Tư Tư lại dồn vào một thứ đồ khác.
Dưới đáy thùng đồ đạc có một chiếc kẹp tranh màu xanh lá cây, Lạc Tư Tư mở chiếc kẹp tranh ra, từ trong đó lôi ra được một đống tranh.
Cô ấy cầm một bức tranh có vẽ hai cái cây, trên góc bức tranh cũng được đánh dấu bằng một biểu tượng kỳ lạ: “Tang và Phong.”
“Đây là… ý gì?” Lạc Tư Tư nhìn đi nhìn lại một hồi, lông mày hết nhíu chặt rồi lại giãn ra, nhưng vẫn không hiểu gì.
Tang Noãn sửng sốt chộp lấy bức tranh rồi giấu ra sau lưng: “Ây da, đây là bức tranh được tớ vẽ lúc còn nhỏ ấy mà, vẽ không được đẹp lắm, ha ha ha.”
Bức tranh đầu đã bị lấy đi, để lộ ra bức tranh thứ hai bên dưới.
Bức tranh thứ hai là một bản phác thảo vẽ chân dung người, trên tờ giấy trắng là bức vẽ một thiếu niên bằng bút chì đơn giản, tóc tai lưa thưa, thân hình cao lớn, nhưng mặt lại trống không. Mà ở trên góc bức tranh ấy cũng có một ký hiệu kỳ lạ “m4”.
Tang Noãn vừa nhìn thấy bức tranh đó liền giật mình, vươn tay muốn đoạt lấy nó đi.
Nhưng trước khi cô lấy được nó thì Lạc Tư Tư đã lật sang bức tranh khác, tiếp tục xem những bức còn lại.
Nhưng bức tranh thứ ba vẫn là vẽ một thiếu niên, chỉ là thiếu niên trong bức này đã thay đổi tư thế và ký hiệu “m4” vẫn được đánh dấu trên góc của bức tranh.
Bức thứ tư cũng vậy.
Bức thứ năm cũng thế.
Bức thứ sáu…
…
Mặc dù không có mặt nhưng Lạc Tư Tư biết rằng những bức tranh sau này cũng chỉ vẽ một người duy nhất.
Dưới ngòi bút của Tang Noãn, cậu thiếu niên kia lúc thì đứng ở trạm xe buýt đợi xe, lúc thì ngồi bên bàn đọc sách, lúc thì chỉ là một bức chân dung đơn giản nhưng lại không có mặt mũi.
“Anh ấy là ai thế?”
Từng ấy bức tranh cũng chỉ vẽ một người, Lạc Tư Tư lập tức tỏ ra thích thú, chỉ vào người trên bức tranh rồi cười khanh khách với Tang Noãn.
“À thì…”
“A Noãn, không phải cậu có bí mật gì đó chứ?” Cô ấy giơ mấy bức phác thảo trên tay lên, cười hì hì thần bí nói: “Trên những bức tranh này đều vẽ một cậu học sinh!”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Tang Noãn đưa tay lấy lại những bức tranh trên tay cô ấy.
Cô nhìn những những bức tranh đó, trong ánh mắt lộ ra nỗi buồn man mác: “Anh ấy là bạn của tớ, từng sống ở nhà tớ một thời gian. Ngày đó tớ đang học hội họa và không có ai làm người mẫu cho tớ nên tớ chọn anh ấy để vẽ thôi.”
“Một người bạn từng sống ở nhà cậu?” Lạc Tư Tư suy tư một lát: “Nhưng sao tớ chưa từng nghe cậu nhắc đến?”
“Khi tớ biết cậu thì anh ấy đã rời khỏi rồi.” Tang Noãn cúi đầu. Một lúc lâu sau cô khẽ cười, nói: “Chúng tớ còn không gặp mặt nhau lần cuối, nhưng mà chẳng sao, anh ấy vẫn luôn rất ghét tớ. Lúc anh ấy ở nhà tớ, chúng tớ thường xuyên cãi nhau. Có khi bây giờ anh ấy còn chẳng nhớ nổi tớ là ai nữa.”
Sau khi kẹp lại những bức tranh chỉnh tề, Tang Noãn cất chúng vào ngăn kéo.
“A Noãn.” Lạc Tư Tư do dự một lát, tiến gần đến chỗ Tang Noãn, dè dặt hỏi: “Cậu thích anh ấy à?”
“Hả?”
“Không phải à?” Lạc Tư Tư cười híp mắt chỉ vào mặt Tang Noãn: “Cậu nhìn cậu đi, vừa mới nói đến chuyện anh ấy đi rồi thì cảm giác như sắp khóc. Nếu cậu không thích anh ấy thì cho dù anh ấy có đi hay không, cậu cũng đâu cần phải cảm thấy buồn bã hay thất vọng chứ.”
“… Không phải đâu!” Tang Noãn vội xua tay.
“Thế thì là gì?”
“Thì… là…” Tang Noãn ngập ngừng một chốc, thầm nghĩ làm sao mới có thể giải thích chuyện phức tạp giữa mình và Mạc Tư Nguyên cho Tư Tư hiểu đây.
Cô suy nghĩ hồi lâu, lại phát hiện ra quan hệ giữa mình và Mạc Tư Nguyên không thể nói là người xa lạ được.
Nhưng nếu gọi là thích ư?
Tang Noãn lắc đầu.
Chắc chắn không phải.
Cô hiểu cảm giác thích một ai đó, chẳng hạn như lúc đầu cô thích Thẩm Phong, là loại cảm giác ngưỡng mộ và mê đắm, những thứ này lại không hề có khi cô đối xử với Mạc Tư Nguyên. Nhưng nếu nói cô không có cảm giác với anh? Cũng không đúng cho lắm.
Hai người quen nhau từ khi còn nhỏ, một nửa tuổi thơ và thanh xuân của họ gắn liền với nhau. Trong đó đã từng có những nỗi đau, buồn khổ, cũng từng có niềm vui và phấn khích. Cảm giác đó không phải là thích nhưng lại có nỗi phức tạp khó tả, chính cô cũng không thể nào giải thích rõ ra được.
“Ôi dào, thích một người thì có gì đâu mà không dám thừa nhận chứ, đó chẳng phải là chuyện gì đáng xấu hổ cả!” Lạc Tư Tư nhìn cô một lát, thấy cô hồi lâu không nói gì thì nghĩ là do cô ngượng ngùng nên nghiêm chỉnh đưa tay lên, khoác lên vai của cô, “Chuyện này chẳng có gì phải ngại cả, tớ cũng có người mình thích nè!”
“Hả?” Tang Noãn sửng sốt.
Có vẻ như Lạc Tư Tư vừa nghĩ đến người đó nên cô ấy thầm cười ngây ngô một lúc. Cô ấy lặng lẽ đến bên cạnh Tang Noãn thầm thì: “Người tớ thích là bạn của anh trai tớ!”
“Bạn của anh trai cậu á?”
“Ừ!” Nói đến đây, Lạc Tư Tư bừng bừng phấn khích: “Mặc dù lúc nào anh ấy lúc nào cũng cà lơ phất phơ, không nghiêm túc, nhưng anh ấy rất tốt! Tớ với anh ấy lớn lên bên nhau, anh ấy lớn hơn tớ, mỗi khi tớ đến trường, tên của anh ấy vẫn luôn nằm trong danh sách học sinh danh dự của trường, tớ rất thích anh ấy!”
Sự chú ý của Tang Noãn và cô ấy rõ ràng không cùng một người, cô ngơ ngác hỏi: “Tư Tư, cậu còn có anh trai hả?”
Cô chưa từng nghe Lạc Tư Tư kể về người thân của cô ấy. Mỗi khi nhìn thấy tính cách và khả năng tiêu tiền của cô ấy khiến cô vẫn tưởng rằng Tư Tư là con một.
“Ừ!” Lạc Tư Tư gật đầu: “Anh ấy chỉ là con cùng cha khác mẹ, là con của vợ cũ bố tớ. Trước đây anh ấy đi du học nước ngoài, năm tớ mười một tuổi thì mới thấy anh ấy. Anh ấy cùng với người mà tớ thích giống nhau, phẩm chất đều rất tốt.”
“À đúng rồi A Noãn.” Lạc Tư Tư bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nói: “Tớ cũng có một chị bạn cùng lớn lên từ nhỏ, mối quan hệ giữa chúng tớ cũng rất tốt. Chị ấy là một nhà thiết kế trang sức. Không phải cậu vẫn luôn muốn trở thành một nhà thiết kế trang sức sao? Hình như gần đây công ty của các chị ấy đang tuyển dụng nhà thiết kế. Tớ có thể giới thiệu các cậu với nhau. Nếu như cậu không thích đãi ngộ ở công ty kia thì cậu có thể cân nhắc đến chuyện tới chỗ chị ấy làm, cho dù cậu không đến làm thì vẫn có thể học hỏi lẫn nhau cũng được.”
“Thật ư?”
“Ừ.” Lạc Tư Tư gật đầu: “Cậu cứ yên tâm đi, chờ đến khi có thời gian, tớ sẽ thu xếp một bữa cơm đặc biệt cho hai người!”