Tang Noãn cũng không biết tại sao mình lại ngoan ngoãn nghe lời Mạc Tư Nguyên ra khỏi nhà, lên xe, còn tùy ý để anh khóa cửa xe, thắt dây an toàn cho mình, sau đó đạp ga lái xe tới một nơi xa không biết tên.
Giờ phút này cô đang ngồi trong xe, nhìn anh trầm mặc lái xe xuyên qua từng con đường. Cảnh phố xá hai bên đường nhanh chóng lướt qua trước mắt cô, các loại ánh đèn rực rỡ xuyên qua cửa sổ xe rơi vào trong, khiến bầu không khí trong xe càng thêm kì lạ.
“Anh…” Tang Noãn nhịn một lúc lâu cuối cùng không nhịn được: “Anh muốn dẫn em tới chỗ nào?”
“Đến sẽ biết.” Mạc Tư Nguyên bình tĩnh nhìn về phía trước.
“Anh muốn ra khỏi thành phố?” Tang Noãn nhìn thấy anh lái xe lên đường cao tốc, trong lòng có hơi hồi hộp: “Muộn lắm rồi, em phải về nhà đi ngủ, anh đưa em về có được không? Ngày mai em còn phải đi làm…”
“Ngày mai anh cho em nghỉ, em không cần lo lắng.”
Mạc Tư Nguyên không hề lay động, tiện tay lấy một cái bịt mắt ở bên cạnh ra đưa cho cô: “Nếu như em mệt thì ngủ trước một lát đi, đến nơi anh sẽ gọi em.”
“…” Tang Noãn hoàn toàn không thể nói được gì.
Công ty của nhà anh thì ghê gớm lắm sao? Có thể tùy tiện cho nghỉ như vậy hả?!
Trong lồng ngực đột nhiên dâng lên một sự tức giận, cô siết chặt nắm tay để kiềm chế, cuối cùng cũng kìm nén được cơn tức giận. Cô nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cau mày nhắm mắt lại.
Cánh tay Mạc tư Nguyên cầm bịt mắt vẫn lơ lửng giữa không trung, hơi cứng đờ rồi dần dần hạ xuống.
…….
Khi đến nơi đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Bầu trời sương mù tờ mờ sáng, chân trời phía đông lộ ra một tia sáng màu trắng bạc, nhàn nhạt yếu ớt.
Tang Noãn không biết mình đã ngủ từ lúc nào, dọc đường cứ lắc lư, chờ đến khi có lại ý thức xe đã dừng ở đâu đó, cô ngẩn người có chút mơ màng nhìn xung quanh, cảnh tượng trước mắt khiến cô kinh ngạc ngay lập tức.
Nơi này không phải là…
“Em tỉnh rồi sao?” Bên cạnh truyền đến giọng nói của Mạc Tư Nguyên.
Mạc Tư Nguyên rõ ràng đã chạy xe cả đêm, tóc trên trán hơi rối, áo sơ mi trên người cũng có vài vết nhăn, ánh mắt anh có chút mệt mỏi, nhưng khuôn mặt vẫn đẹp trai và tươi tắn, đôi mắt sâu hút hồn.
Anh thấy cô tỉnh lại thì đưa tay lấy một túi bánh mì và sữa bò trong hộp chứa đồ đặt lên tay cô, sau đó mở khóa cửa xe: “Ăn trước ít đồ để tránh đau dạ dày, ăn xong rồi hãy xuống xe.”
Tang Noãn vẫn còn đang sững sờ nhìn bánh mì và sữa bò trong tay, trong lòng bối rối.
Nơi Mạc Tư Nguyên mang cô tới chính là căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố Thanh Thành.
Tang Noãn không ngờ anh chưa nói hai lời đã đưa cô lên xe chạy suốt một đêm, chính là vì muốn đưa cô tới nơi này. Lúc trước, cô đã ở nơi này đợi anh mấy tiếng, đợi quà sinh nhật của anh, đợi anh đón sinh nhật mười lăm tuổi cùng mình, nhưng cuối cùng đợi được tin anh phải về nhà họ Mạc.
Bây giờ trở lại nơi này, cô đột nhiên cảm thấy như đang nằm mơ, tim đập thình thịch.
Đã lâu như vậy, căn nhà nhỏ này càng trở nên dột nát, sơn trên tường loang lổ, mái ngói cỏ dại mọc um tùm. Mạc Tư Nguyên đi lên trước đẩy cửa ra, chỉ mới đẩy nhẹ một chút mà cửa nhà đã “kẹt kẹt” một tiếng bị đẩy ra, ánh sáng trong phòng lập tức tràn ra ngoài.
Tang Noãn cũng theo anh đi vào, nhịp tim trong nháy mắt đã đập nhanh hơn.
Căn nhà đầy màu sắc.
Căn nhà sáng rực.
Bóng bay, ruy băng, bánh kem ngọt.
Hiện tại có rất nhiều búp bê nhỏ được treo lên những chiếc đinh trên tường, còn có ruy băng được thắt thành nơ hình con bướm, những tờ giấy màu dán vào ngăn tủ ở cửa được ghép lại thành chữ – Tang Noãn sinh nhật vui vẻ.
Ở giữa mặt bàn bày một cái bánh ga to.
Tất cả mọi thứ đều giống y hệt như sinh nhật vào tám năm trước….
Tang Noãn kinh sợ.
“Cái này…”
Cô hoa mắt nhìn một hồi lâu, chờ đến khi nhịp tim trong ngực rốt cuộc cũng hơi bình tĩnh lại, mới ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía Mạc Tư Nguyên: “Tại sao anh muốn dẫn em tới chỗ này? Còn có những thứ này….”
Mạc Tư Nguyên mỉm cười đi lên trước, lấy một cái bật lửa đốt ngọn nến trên bánh gato lên, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Anh muốn bù đắp cho em một cái sinh nhật.”
“…”
“Thật ra ngày ấy, A Noãn, còn có rất nhiều điều ngạc nhiên mà em không biết.”
Anh từ phía sau bàn vòng qua, kéo Tang Noãn đến giữa phòng, sau đó lấy ra một cây châm nhỏ trong ngăn kéo, rồi quay lại bên cạnh Tang Noãn.
Ngẩng đầu lên, anh nhắm chuẩn xác vào quả bóng bay màu xanh da trời duy nhất trên đỉnh đầu của Tang Noãn, bỗng nhiên đưa tay phóng một cái….
Đùng!
Quả bóng bay nổ tung, theo âm thanh đó dọa Tang Noãn phải ôm lấy đầu.
Ai ngờ chưa kịp nhắm mắt, những hạt kim tuyến đủ màu sắc rực rỡ đã nhẹ nhàng bay xuống đỉnh đầu, dưới ánh nến giống như một căn phòng đầy sao.
Tang Noãn kinh ngạc trợn to mắt.
Mạc Tư Nguyên bên cạnh khẽ nâng khóe môi, chuyển mắt nhìn về phía một quả bóng bay màu xanh lá khác, nhảy lên đâm thủng bóng bay giống như vừa rồi, đùng!
Thứ lần này này rớt xuống chính là bông tuyết nhỏ vụn.
Ngay sau đó, từng quả từng quả bóng bay vỡ tung, những dải ruy băng kia và từng mảnh vụn rơi xuống tạo nên bầu không khí ấm áp và lãng mạn cho toàn bộ căn phòng. Mạc Tư Nguyên lại đi tới gỡ một con búp bê hello kitty nhỏ từ trên tường xuống, nhẹ tay sờ chốt mở ở phía sau, chợt thấy con búp bê nhỏ bỗng nhiên di chuyển cái đầu, bi bô hát một bài:
“Happy birthday to you, happy birthday to you…..Chúc bạn nhỏ A Noãn sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày đều vui vẻ! Sinh nhật được ăn bánh gato~”
Tang Noãn hoàn toàn sửng sốt, ngây người nhìn con hello kitty đang đắc ý gật gù với mình.
“Còn có…”
“Không cần!” Cô bỗng nhiên ngăn Mạc Tư Nguyên đang còn muốn bày ra những điều ngạc nhiên khác lại.
Động tác của Mạc Tư Nguyên dừng lại.
Được anh lấy ra chính là một hộp quà lớn, trên hộp quà buộc một cái nơ hình con bướm, còn vẽ lên trên đó một cái mặt cười to đang ngây ngốc nhìn cô.
“Anh không cần phải cho em nhìn nữa.” Tang Noãn không nhìn anh, ngón tay bấu chặt vào góc váy bên hông, nói: “Hôm nay không phải là sinh nhật của em.”
“Anh biết.” Mạc Tư Nguyên bình tĩnh nói: “Đây là anh đang bù đắp cho em.”
Tang Noãn im lặng hồi lâu, sau đó ngẩng đầu dùng ánh mắt thản nhiên đối diện với nụ cười của anh: “Cho dù anh có bù đắp cho em một cái sinh nhật, năm nay em cũng không phải mười lăm tuổi. Chuyện này có ý nghĩa gì sao?”
Bàn tay đang cầm hello kitty của Mạc Tư Nguyên bỗng nhiên cứng đờ.
“A Noãn, chúng ta có thể đừng như thế này không…”
Hai tay anh rủ xuống, đi đến trước mặt cô, ánh mắt ảm đạm như có ý muốn khẩn cầu.
“Chúng ta không thể giống như lúc trước sao? Cho dù không thể ở trước mặt người khác, nhưng khi ở riêng chúng ta không thể giống như trước kia sao? Cho dù…chỉ là một cặp bạn bè bình thường.”
Tang Noãn im lặng.
Cô khẽ thở dài, ngẩng đầu lên bình tĩnh đón lấy ánh mắt của anh: “Nếu như lúc trước đổi lại là sinh nhật của anh, còn em là người cho anh leo cây, nếu em làm như vậy anh còn có thể làm bạn với em không?”
“Chuyện lúc đó..” Giọng nói của Mạc Tư Nguyên rất thấp, có chút khàn khàn: “Là lỗi của anh.”
“Nhưng A Noãn, anh thật sự không cố ý, anh cũng không ngờ chuyện này cuối cùng lại thành ra như vậy.”
Tang Noãn nở nụ cười châm biếm quay đầu đi.
“Ba của anh qua đời.” Mạc Tư Nguyên bên cạnh bỗng nhiên nói: “Ung thư dạ dày, vào tám năm trước chính là ngày sinh nhật của em.”
Tang Noãn lập tức kinh ngạc ngước mắt lên: “Anh nói cái gì…”
Dường như anh cũng rất ít khi nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, Mạc Tư Nguyên nói có chút chậm chạp, giọng nói trầm thấp không nghe ra cảm xúc.
“Ngày đó anh vốn dĩ định đi lấy quà sinh nhật cho em, nhưng bạn của ba anh đột nhiên tới tìm anh, nói với anh là ba anh sắp mất rồi. Ông ta nói ông ấy muốn gặp lại anh một lần, hy vọng anh có thể tới Lịch Xuyên, tới nhà họ Mạc ở cùng ông ấy một khoảng thời gian. Anh đã đồng ý.”
Anh khẽ cụp mắt xuống, dường như đang nở nụ cười tự giếu.
“Nhưng lúc đó bọn họ nói với anh là sau khi
anh về nhà họ Mạc gặp ba anh một lần cuối thì anh có thể quay lại. Cho nên anh nghĩ ngày đó đón sinh nhật với em xong, chờ đến ngày hôm sau anh sẽ trở về cùng bọn họ. Nhưng kết quả, bạn của ba anh lại nhất định muốn anh phải đi ngay trong ngày hôm đó, còn mặc kệ anh có đồng ý hay không đã trực tiếp kéo anh lên xe.”
“Chính ở trên xe, bọn anh nhận được điện thoại của ông nội anh nói ba anh đã qua đời…”
Tang Noãn ngây ngẩn cả người.
“Vậy tại sao anh không gọi điện thoại nói cho em biết?” Nếu như cô biết lúc trước anh lựa chọn về nhà họ Mạc là vì ba của anh, cho dù anh không đón sinh nhật với cô, cô nghĩ mặc dù cô sẽ thất vọng nhưng cũng sẽ không trách anh.
“Điện thoại của anh bị mất.” Mạc Tư Nguyên trả lời, sau đó nở nụ cười mỉa mai nói: “Nhưng mà sau này anh mới biết được cái điện thoại đó thật ra là do trong lúc vô tình đã bị bạn của ba anh lấy mất. Bọn họ ngay từ đầu đã muốn lừa anh trở về, sau đó không muốn cho anh quay lại đây. Mặc dù lúc đó anh đến Lịch Xuyên, nhưng thật ra lại không biết rõ chuyến bay đến Lịch Xuyên đã bị thay đổi nên đã bay thẳng đến Ý.”
Tang Noãn cực kì kinh ngạc, nhưng vẫn khó mà tin được: “Nhưng ba mẹ cũng đã nói với em chính anh quyết định muốn trở về!”
“Anh ở trên xe gọi điện thoại cho chú và dì, nói với bọn họ rằng anh phải về thành phố Lịch Xuyên một chuyến. Nhưng anh lại không biết có một nhóm người khác đã đến nhà yêu cầu chú và dì ký thỏa thuận kết thúc việc nhận nuôi từ sớm.”
Lời nói của Mạc Tư Nguyên rơi trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, vô cùng tĩnh mịch: “Sau này anh ở nước ngoài đã từng muốn liên lạc với chú dì và em, nhưng mọi người đã đổi số điện thoại nên anh không liên lạc được.”
Tâm tư Tang Noãn đột nhiên lay động.
Không sai…Bọn họ quả thực đã đổi số điện thoại.
Lúc trước, điện thoại di động của cô bởi vì gặp trời mưa to nên đã bị ngấm nước mưa không thể dùng được nữa, khi ba mẹ thay điện thoại mới cho cô đã nhân tiện đổi số điện thoại mới cho dễ nhớ, theo lời ba mẹ nói thì cái cũ không đi cái mới sẽ không tới, bình thường cô cũng không liên lạc với nhiều người, nên đã thoải mái đồng ý.
Sau này cũng không lâu lắm, số điện thoại của ba mẹ và điện thoại cố định ở nhà cũng lần lượt bị đổi, cô có hỏi qua một lần đều bị ba mẹ lấy lí do qua loa là “Có người gọi điện làm phiền”, “Thiếu tiền điện thoại”, lúc đó cô cũng không nghĩ quá nhiều, cảm thấy chẳng qua chỉ là thay hồ sơ lưu trữ thôi, nhưng bây giờ nghĩ lại…
“A Noãn.”
Mạc Tư Nguyên nhìn cô chăm chú: “Giữa chúng ta có hiểu lầm, lúc đầu anh thật sự không cố ý giấu em. Anh ở Ý một khoảng thời gian rất dài, không có hộ chiếu cũng không có điện thoại, thậm chí ngay cả tự do cũng không có. Anh thật sự vẫn luôn…”
Vẫn luôn nhớ mong cô.
Vẫn…chưa từng quên cô.
Tâm trạng Tang Noãn hết sức phức tạp: “Vậy bây giờ anh rõ ràng đã quay lại, tại sao còn không trở về? Không đến nhà em…”
Rõ ràng Lịch Xuyên và Thanh Thành nói xa vẫn không tính là xa, cho dù anh không có phương thức liên lạc với bọn họ thì anh cũng hoàn toàn có thể trở về, nhưng lần này anh về nước lại không trở về một lần nào.
“Anh vừa mới bay từ nước ngoài về vào thứ Sáu tuần trước.” Mạc Tư Nguyên mỉm cười nói: “Lần này anh trở về là do ông nội muốn anh thực tập quản lý D-King ở Trung Quốc. Anh vốn muốn giải quyết công việc của bộ sưu tập “Diệu” xong sẽ trở về tìm mọi người. Cuối cùng không ngờ lại gặp em ở đây…”
Tang Noãn không có lời nào để nói, nơi lồng ngực nối liền với trái tim bị chặn lại, trong lòng chất đầy cảm xúc không nói nên lời, đủ cảm xúc lẫn lộn.
Con Hello kitty trong tay vẫn còn đang đong đưa đầu hát: “Happy birthday to you, happy birthday to you…” Âm thanh điện yếu ớt rè rè quanh quẩn khắp căn phòng.
“A Noãn.” Mạc Tư Nguyên vỗ nhẹ lên vai cô, nhìn chằm chằm vào mắt của cô: “Em có thể đừng trách anh, đừng tránh né anh nữa được không? Để chúng ta trở lại như trước kia có được không?”
Mấy ngày nay, thái độ của cô đối với anh, anh vẫn luôn để trong mắt. Đối với anh mà nói, cô vẫn luôn vô tình hoặc cố ý tránh né, điều này dường như làm cho anh khó chịu hơn so với chuyện lúc trước rời đi.
Tang Noãn trầm mặc.
Yên tĩnh một hồi lâu, cô nhẹ nhàng ngăn tay anh lại.
Tay Mạc Tư Nguyên trống rỗng, yên lặng dừng ở giữa không trung.
“Mạc Tư Nguyên.” Cô ngẩng đầu, bỗng nhiên nở một nụ cười với anh, ánh mắt sáng lạn, nét mặt vui cười: “Chúng ta sẽ là bạn!”
Đây là lần đầu tiên sau khi anh và cô gặp lại nhau, nghe cô gọi tên của anh giống như lúc trước.
Nhưng Mạc Tư Nguyên căn bản không thể vui nổi, anh có một loại dự cảm cô tuyệt đối không chỉ như thế, trong lòng chợt trĩu nặng.
“Không phải anh đã nói anh sắp vào D-king nhận chức giám đốc kinh doanh sao? Như vậy ở D-king chúng ta kiểu gì cũng sẽ chạm mặt, chúng ta kiểu gì cũng sẽ quen biết, sẽ có tiếp xúc trong việc, kiểu gì cũng sẽ trở thành bạn.”
“Nhưng….” Cô dừng một chút, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Chúng ta đã không thể quay lại được.”
“…”
“Chẳng lẽ anh không phát hiện ra sao? Khoảng cách giữa hai người chúng ta đã không còn như trước kia nữa…..anh học giỏi, em học kém, vóc dáng của em thấp, còn anh thì cao… Chúng ta bây giờ đã khác nhau rất nhiều. Hơn nữa, anh và em đã không còn là những đứa trẻ của lúc trước. Chúng ta căn bản không có cách nào để quay lại như trước kia, không phải sao?”
Trái tim Mạc Tư Nguyên nặng nề trống rỗng, bỗng nhiên cảm thấy đau đớn như nghẹt thở, khiến anh gần như không thở ra được: “A Noãn…”
Tang Noãn cầm con búp bê hello kitty nhỏ trong tay anh, nhìn nó một cái.
Cô khẽ mỉm cười, sau đó bỗng nhiên quơ quơ về phía Mạc Tư Nguyên, nói.
“Anh biết không Mạc Tư Nguyên, hồi em học trung học quả thực rất thích hello kitty, nhưng hiện tại em đã hai mươi hai tuổi rồi, em đã sớm không còn thích nó nữa.”
“Anh nhìn đi, đối tượng mà chúng ta hiểu đã sớm không còn là người của hiện tại. Bạn bè của anh, cuộc sống của anh, tất cả đều là phạm vi em không thể tiếp xúc, cho nên…”
Cô thở dài, tắt chốt mở phía sau con búp bê.
Hello kitty vẫn luôn lặp đi lặp lại bài hát sinh nhật lập tức dừng lại, đầu được chỉnh lại ngay ngắn về chỗ cũ, đang ngơ ngác nhìn Tang Noãn.
Cô đặt nó lên trên bàn.
“Mạc Tư Nguyên.”
Mạc Tư Nguyên mím môi nhìn cô.
“Tang Noãn và Mạc Tư Nguyên sống ở nhà họ Tang lúc trước đã sớm cắt đứt trong ngày sinh nhật mười lăm tuổi của em rồi. Em nghĩ sau này chúng ta có gặp lại cũng chỉ có thể là thực tập sinh trợ lý thiết kế Tang Noãn và giám đốc Mạc mà thôi.”