Toàn bộ văn phòng rất hỗn loạn.
Mọi người khiếp sợ nhìn bản thảo đã hoàn thành ướt đẫm vết cà phê, gương mặt Tang Noãn cũng sợ tới mức trắng bệch. Cô hoảng hốt rút mấy tờ khăn giấy, đi theo A Tranh vội vàng lau vết bẩn trên bản thảo, vẻ mặt hoảng loạn.
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi…”
Giờ phút này A Tranh hoàn toàn không có thời gian bận tâm đến Tang Noãn, cô ta liều mạng dùng khăn giấy để lau bản thảo, nhưng vết cà phê kia lại dùng một tốc độ kinh người để nhanh chóng lấp đầy mỗi ngóc ngách của bản thảo. Toàn bộ bản thảo ngập trong dấu vết màu nâu nhạt, làm trung hòa màu sắc ban đầu của bản thảo, vô cũng thê thảm.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ …”
Nhìn thấy mình càng lau thì càng lộn xộn, A Tranh gấp đến nỗi suýt bật khóc.
Cô ta không phải là nhà thiết kế chính của bản thảo này, cô ta chỉ chịu trách nhiệm một số sửa đổi nhỏ thôi. Còn buổi triển lãm sắp tới, hôm nay bản thảo này phải được gửi cho bộ phận in ấn, nhưng bây giờ nó đã trở thành như thế này, vẽ một bản sao mới chắc chắn là không kịp …
Đồng nghiệp xung quanh cũng không khỏi có chút hoảng hốt, nhanh chóng giúp cô ấy tìm kiếm một ít tư liệu khác mà Cảnh Chỉ Huyên để lại, bảy miệng tám lưỡi ở bên cạnh lên tiếng đề nghị.
“A Tranh! Cô ở bên cạnh giám đốc Nghiêm lâu nhất, cô nghĩ lại xem giám đốc Nghiêm có lưu bản sao của bản thảo này hay không?”
“Đúng vậy đúng vậy, bình thường sau khi hoàn thành bản thảo, không phải bộ phận thiết kế của chúng ta luôn quét bản thảo để lưu lại sao, cô có muốn lên máy chủ tìm một chút không?”
“Không có…”
Vành mắt A Tranh đỏ đỏ, mặc dù không rơi nước mắt nhưng giọng nói đã không kìm được nghẹn ngào: “Trước đây bản thảo này đã không được thông qua cho nên phải sửa lại. Trên máy chủ chỉ có bản đầu tiên của bản thảo, còn đây là bản mới nhất …”
Ngay sau khi lời nói vừa dứt, tâm trạng của tất cả mọi người thậm chí còn ảm đạm hơn.
“Mọi người bị làm sao vậy? Không làm việc mà tập trung hết ở đây làm gì?”
Đúng lúc này, Đại Tây đi ngang qua, thấy sự bất thường nên đã đi về phía bên này.
Nhìn thoáng qua bản thảo trên bàn, Đại Tây đột nhiên hít một hơi thật sâu.
Cô ta nhìn vào bản thiết kế vô cùng thê thảm kia, sau đó nhìn những người xung quanh rồi ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Sau khi nghe mọi người cẩn thận kể lại, Đại Tây giận dữ nhìn Tang Noãn: “Chuyện này là do cô làm sao? Cô có biết đây là bản thảo gì không? Bản thảo này phải được gửi đến bộ phận in ấn trong đêm nay. Bây giờ cô làm cho nó thành ra thế này thì phải làm sao?”
“Tôi xin lỗi…” Sắc mặt Tang Noãn trắng bệch: “Tôi… Tôi không cố ý, tôi sẽ chịu trách nhiệm…”
“Cô chịu trách nhiệm? Cô lấy cái gì để chịu trách nhiệm? Hiện tại nhà thiết kế chính của bản thảo này không có ở đây, cô có thể vẽ cho tôi một bản thiết kế giống hệt như vậy được không?”
Đại Tây tức giận không có chỗ phát tiết.
Cô ta còn nhớ rõ thực tập sinh nhỏ bé này, lúc trước cô nói trước mặt Cảnh Chỉ Huyên rằng bản thảo thiết kế của cô ta có khuyết điểm. Mặc dù sau đó sự thật chứng minh cô nói không sai, nhưng cô ta vẫn không ưa loại nhóc con mới ra đời mà dám vênh mặt hất hàm đưa ra ý kiến ở trước mặt tiền bối.
Có người ở bên cạnh thấy thế thì lên tiếng hòa giải: “Được rồi, chị Tây, A Tranh, A Noãn, các cô đừng vội. Nếu bây giờ đã thành như vậy rồi, hay là… Chúng ta đi hỏi giám đốc Cảnh đi?”
–
Quán cà phê Lục Thủy.
Cảnh Chỉ Huyên vừa đẩy cửa kính của quán ra thì đã thấy Mạc Tư Nguyên ngồi yên ở trong góc quán. Anh vừa gọi món xong, đang trả lại thực đơn trong tay cho nhân viên phục vụ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tư Nguyên!”
Cô ta đi đến, không thể không mỉm cười.
Cô ta vừa nhận được điện thoại của anh, anh nói là muốn hẹn gặp cô ta ở quán cà phê tầng dưới công ty, khiến cô ta có chút kinh ngạc. Mặc dù biết trong lúc bị bệnh anh không dễ dàng đi lại nhiều, nhưng cô ta vẫn đồng ý mà không suy nghĩ gì. Cô ta đặt hết công việc trên tay xuống, vội vàng chạy đến đây.
“Anh đang bị bệnh mà sao lại đi ra ngoài? Tìm em có chuyện gì sao?”
“Chỉ Huyên.” Mạc Tư Nguyên lạnh nhạt đáp lại, nhìn cô ta ngồi xuống đối diện mình.
Nhân viên phục vụ đưa đến một tách cà phê và món tráng miệng, cô ta mỉm cười, lên tiếng cảm ơn.
Thời gian này, quán cà phê không có nhiều người.
Bản giao hưởng du dương vang vọng khắp quán, hương thơm của cà phê cũng tràn ngập.
Sau khi trò chuyện với cô ta về một số chủ đề vụn vặt, tâm trạng Cảnh Chỉ Huyên có chút vui vẻ. Trong khi ăn tráng miệng, cô ta nói với anh một số chuyện thú vị gần đây ở công ty. Mạc Tư Nguyên im lặng lắng nghe, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ không tập trung.
“Tư Nguyên.” Cảnh Chỉ Huyên đặt chiếc nĩa nhỏ xuống rồi mỉm cười nhìn anh: “Bây giờ các tác phẩm trưng bày trong triển lãm ‘I·J’ của D-King đã được chọn, cũng không tệ lắm, có rất nhiều tác phẩm vượt ngoài sự mong đợi của em. Nếu anh quan tâm, bữa nào đó em sẽ cho anh xem những bản thiết kế đó, có lẽ sẽ có thứ mà anh cần.”
Nói về bộ phận thiết kế.
Tâm trí Mạc Tư Nguyên hơi dừng lại một chút.
Ngón tay nhẹ vuốt trên vành tách cà phê sứ, anh vô cùng thản nhiên hỏi: “Kết quả sát hạch của nhóm thực tập sinh lần này đã có chưa?”
“Vẫn chưa.” Cảnh Chỉ Huyên cười: “Nhưng mà cũng gần xong rồi, trong lòng em đã có danh sách dự bị, đều là những người tương đối tốt. Đến khi anh nhậm chức là có thể nhìn thấy họ.”
Anh khẽ gật đầu, ánh mắt không một chút dao động: “Vậy Tang Noãn thì sao?”
Nghe được cái tên này, Cảnh Chỉ Huyên hơi khựng lại.
“Tang Noãn thì thế nào? Kết quả sát hạch của cô ấy thế nào?”
“A… A Noãn à.” Cười lấp liếm một tiếng, Cảnh Chỉ Huyên chỉ úp mở nói: “A Noãn cô ấy… Nên…’
Trong lòng cô ta bỗng nhiên lóe lên một linh cảm mơ hồ, tay cầm nĩa hơi cứng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Cô ấy đã được sắp xếp đến bộ phận tuyên truyền rồi.”
Từ đầu đến cuối vẻ mặt Mạc Tư Nguyên ngồi ở đối diện đều không có một chút dao động. Điều này đã vô tình chứng minh suy đoán nào đó của cô ta.
Sau đó, không đợi anh mở miệng, cô ta lập tức hỏi ngược lại: “Tư Nguyên.”
Cô ta hít một hơi thật sâu: “Hôm nay anh hẹn em đến đây vì chuyện này… đúng không?”
Mạc Tư Nguyên không phủ nhận, chỉ thản nhiên nhìn chằm chằm cô ta.
“Tại sao lại sắp xếp như vậy?”
Hô hấp của Cảnh Chỉ Huyên có chút trì trệ.
Điện thoại di động trong tay đột nhiên rung lên, cô ta vừa quét mắt trên màn hình thì thấy tên của Đại Tây, đột nhiên nhấn tắt tiếng.
Im lặng một hồi lâu, cuối cùng Cảnh Chỉ Huyên lại ngẩng đầu lên: “Là cô ấy nói với anh?”
“Là tôi tự mình biết, không liên quan gì đến cô ấy.” Giọng nói Mạc Tư Nguyên rất thản nhiên: “Vì sao?”
Vẻ mặt Cảnh Chỉ Huyên hơi khựng lại.
Cô ta rất ít khi thấy Mạc Tư Nguyên chủ động tức giận vì chuyện gì đó, mặc dù vẻ mặt anh bây giờ vẫn thản nhiên như bình thường, nhưng cô ta lại có thể cảm giác được rõ ràng anh đang nghiêm túc chất vấn cô ta.
Cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, cô ta mỉm cười rồi bình tĩnh nói:
“Đây chỉ là việc điều động nhân sự bình thường. D-King có hàng trăm nhân viên nội bộ, trong mỗi bộ phận có ít nhất hàng chục người. Bình thường khi số lượng nhân sự giữa các bộ phận có sự chênh lệch quá lớn thì sẽ có đợt điều động nhân sự. Lúc trước khi bộ phận thiết kế thiếu người thì nhân viên của các bộ phận khác cũng sẽ tạm thời vào bộ phận thiết kế để giúp đỡ. Tương tự như vậy, bộ phận thiết kế sẽ sắp xếp những người dư thừa đến các bộ phận có nhu cầu. Và khi nhóm thực tập sinh này đến đã được yêu cầu phân chia vào các bộ phận khác nhau, cho nên em nghĩ rằng sắp xếp như vậy cũng không sao.”
Dừng một chút, cô ta lại mỉm cười và nói: “Hơn nữa, Tang Noãn chỉ mới là thực tập sinh được vài tháng, cứ thực tập rồi lại thực tập. Từ ngày vào D-King cô ấy nên hiểu là có cạnh tranh ắt sẽ có bị loại. Nếu cô ấy thông minh, cô ấy nên xem đợt điều động này là kinh nghiệm chứ không phải là một thất bại. Huống chi, chỉ cần cô ấy làm tốt, rất có thể sẽ trở lại bộ phận thiết kế và trở thành nhà thiết kế.”
“Lăn lộn trong các bộ phận khác trong nhiều năm hoặc thậm chí lâu hơn sẽ mài mòn tất cả những lý tưởng ban đầu khi bước vào D-King. Khi cô ấy có sự thôi thúc và niềm đam mê mãnh liệt nhất thì lại bị kìm nén hết tất cả những nhiệt huyết này để đối mặt với công việc mình không thích ngày này qua ngày khác. Sau đó lại đợi cho đến khi cô ấy mài mòn hết tất cả niềm đam mê của mình thì trở lại làm nhà thiết kế?”
Mạc Tư Nguyên tỏ vẻ thờ ơ nói.
“Chỉ Huyên, rốt cuộc cô ấy có chỗ nào không tốt?”
Cảnh Chỉ Huyên lặng yên cuộn tròn đầu ngón tay lại.
“Cô ấy không có chỗ nào không tốt.” Bề ngoài vẫn bình tĩnh như trước, cô ta cười nhạt nói với anh: “Tư Nguyên, anh nên biết mọi việc điều động trong công ty đều không phải là một mình em sắp xếp. Đưa cô ấy đi cũng là kết quả sau khi mỗi giám đốc điều hành của từng bộ phận xem xét cẩn thận. Nếu có thể, em cũng muốn giữ lại tất cả mọi người trong bộ phận thiết kế, bởi vì em tin rằng mỗi nhà thiết kế có thể vào D-King đều có tài năng. Nhưng mà không được, điều động nhân sự là điều không thể tránh khỏi đối với mọi doanh nghiệp, em không thể làm gì khác.”
“Chỉ Huyên.” Ánh mắt Mạc Tư Nguyên lạnh lùng: “Em đang nhắm vào cô ấy.”
–
“Không có bản sao lưu.”
Trong văn phòng giám đốc, Linda đặt bản thảo thiết kế đầy vết cà phê xuống và lắc đầu với mọi người.
“Bởi vì bản thảo này không phải là phiên bản cuối cùng, nên tôi đã không tiến hành quét để sao lưu. Tôi có thể tìm thấy bản gần nhất với bản thảo là bản thảo trước đó, nhưng bản đó chưa hoàn thành, chỉ có một bản này thôi.”
“Hả…” Nghe cô ấy nói vậy, A Tranh hoàn toàn thất vọng. Những giọt nước mắt mà cô ta cố kìm nén đã chảy xuống. Cô ta không khống chế được mà khóc lên.
“Vậy… Tôi nên làm gì đây? Mặc dù trước đây tôi vẫn giúp giám đốc Nghiêm chỉnh sửa bản thảo, nhưng vốn dĩ tôi không biết tỷ lệ của tài liệu đó… Bây giờ bên bộ phận in ấn cần gấp, chuyện này … Tôi…”
Cô ấy không còn cách nào khác.
Lúc ban đầu, cô ấy còn ôm một chút hy vọng rằng nếu Cảnh Chỉ Huyên ở đây thì có thể chuẩn bị bản thảo và giúp cô ấy kịp thời chỉnh sửa.
Sau đó có thể có được bản thảo để đưa sang nhà máy vào ngày mai. Nhưng khi cô ta đến văn phòng giám đốc thì Linda nói rằng giám đốc Cảnh đã rời khỏi văn phòng nửa tiếng trước.
Cô ta điện thoại thì không có ai trả lời. Linda lại nói thẳng với cô ta rằng bản thảo này không có bản sao lưu…
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được nếu không kịp thời đưa bản thảo sang nhà máy thì sẽ gây ra hậu quả như thế nào. Nhưng bây giờ nhìn thấy tình hình hiện tại, cô ta không còn cách nào khác…
“Vẫn không có ai nghe máy.”
Đại Tây ở bên cạnh buông điện thoại xuống, thở dài.
Cô ta quay đầu nhìn Tang Noãn đang đứng ở một góc, lông mày nhíu lại: “Khiến tình hình trở nên như bây giờ, cô nói xem nên làm thế nào đây! Cô xem cô cũng không còn nhỏ nữa, sao tay chân lại hậu đậu tới mức đó? Rót cà phê thôi mà cũng có thể rót thành như vậy!”
“Tôi xin lỗi…” Tang Noãn cúi đầu, giọng nói yếu ớt, toàn bộ cơ thể cứng đờ: “Nhưng mà… Chuyện này là do tôi không cẩn thận, nếu có vấn đề, tôi sẽ chịu trách nhiệm! Tôi…”
Đại Tây cười nhạo: “Vâng! Lần này là do cô gây ra, và nếu cấp trên có ai đó hỏi đến thì tất nhiên cô phải chịu trách nhiệm rồi. Nhưng nếu không phải tôi nói thì cô chịu trách nhiệm thế nào? Bản thân cô chỉ là một trợ lý thiết kế, nếu không phù hợp sẽ bị điều động đến bộ phận tuyên truyền, cùng lắm công ty có thể sẽ sa thải cô. Nhưng tác phẩm này sắp được trưng bày tại triển lãm! Còn công ty thì sao? Ảnh hưởng đến danh dự của công ty tại triển lãm thì nên làm thế nào?”
Cô ta vừa dứt lời, Tang Noãn còn chưa nói gì thì mấy thực tập sinh cùng nhóm với Tang Noãn đã kinh ngạc, ai cũng nhìn nhau rồi thì thầm.
“Bộ phận tuyên truyền?”
“A Noãn, cô phải đến bộ phận tuyên truyền?”
“Đã có kết quả sát hạch rồi sao?”
“Tình hình thế nào…”
…
Đầu ngón tay siết chặt góc áo mình, Tang Noãn cắn môi rồi bỗng nhiên nói: “Tôi có thể chịu trách nhiệm!”
Tất cả người trong phòng đều nhìn cô với vẻ mặt ngạc nhiên.
Sau nhiều lần cân nhắc trong lòng, Tang Noãn cũng thể hiện quyết tâm: “Tuy rằng màu sắc của bản thảo đã bị hủy, nhưng nếu còn đường phát thảo…. Tôi có thể chịu trách nhiệm! Tôi có thể vẽ lại nó!”
“Không được…” A Tranh khóc lóc nói: “Đường phát thảo đó không phải là phiên bản cuối cùng, sau đó giám đốc Nghiêm còn thay đổi tỷ lệ khung hình của nó, nếu vẽ không tốt…”
Tang Noãn quyết tâm nói: “Tôi có thể!”
Cô bước lên và nhận đường phác thảo từ Linda, quan sát cẩn thận một lúc lâu, gương mặt ửng hồng cầu xin: “Tôi biết làm thế nào để thay đổi! Cho tôi một đêm, tôi có thể làm được! Tin tôi đi!”
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô.
Đại Tây kinh ngạc nhìn cô vài giây, sau đó hơi nghi ngờ hỏi cô: “Chỉ một mình cô thôi?”
“Đúng!” Tang Noãn kiên định gật đầu.
“Điện được rồi!” Đúng lúc này, bên ngoài văn phòng bỗng nhiên có người vội vàng chạy vào: “Điện thoại được rồi! Gọi điện thoại cho giám đốc Cảnh được rồi!”
–
Cạch…
Nĩa chạm vào đĩa sứ tạo ra một âm thanh chói tai.
“Em nhắm vào cô ấy?”
Vẻ mặt Cảnh Chỉ Huyên bỗng nhiên thay đổi, nụ cười lạnh lùng cứng đờ trên gương mặt.
Điện thoại di động lại rung lên, bị cô ta trực tiếp tắt đi. Cô ta đột nhiên vứt nĩa thép trong tay xuống, có chút vội vàng nhìn thẳng vào mắt anh.
“Tại sao em phải nhắm vào cô ấy? Trên người cô ấy có cái gì đáng để em nhắm vào? Tại nơi làm việc, cô ấy là cấp dưới của em. Trong xã hội, cô ấy chỉ là một cô bé mới ra đời và không có gì trong tay. Nếu anh muốn so sánh, gia thế, trình độ học vấn, ngoại hình! Em không có gì là tệ hơn cô ấy! Vậy thì tại sao em phải nhằm vào cô ấy?”
Mạc Tư Nguyên nhíu mày, bình tĩnh nhìn cô ta: “Chỉ Huyên, em quá kích động.”
“Vốn dĩ như thế!” Cảnh Chỉ Huyên thở dài một hơi, cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh lại.
“Em chỉ muốn nói là nếu em nhắm vào thì trong cuộc phỏng vấn em đã loại bỏ cô ấy rồi. Hoặc trong những tháng này, em có vô số lý do để sa thải cô ấy. Nhưng mà em không làm! Em chỉ chuyển cô ấy đến một bộ phận khác theo yêu cầu của việc điều động nhân sự. Trong nhóm thực tập sinh này, không chỉ một mình cô ấy bị điều đi, thậm chí có người bị loại trực tiếp. Vậy thì tại sao anh có thể nói là em đang nhắm vào cô ấy?”
“Đúng, em không có.” Giọng điệu Mạc Tư Nguyên có chút lạnh lẽo: “Vậy tại sao trước khi kết quả điều động nhân sự chưa được phê duyệt, em đã để cho cô ấy đến bộ phận tuyên truyền? Mà rõ ràng thời gian sát hạch nhóm thực tập sinh này còn đến nửa tháng.”
Cảnh Chỉ Huyên dừng lại.
“Tang Noãn thích thiết kế.”
Khuôn mặt Mạc Tư Nguyên lạnh lùng không một chút cảm xúc: “Chỉ Huyên, em cũng là nhà thiết kế, em nên biết quyết định này của em đối với một người muốn làm nhà thiết kế có ý nghĩa như thế nào. Bộ phận thiết kế của D-King là một nơi tập trung những tài năng. Có lẽ những người ngoài ngành cảm thấy rằng ở lại D-King là tốt hơn so với bị sa thải. Nhưng em lại nghĩ rằng, với một nhà thiết kế trẻ tuổi nhiệt tình được ở lại D-King nhưng thuộc bộ phận khác, mỗi ngày nhìn vào cổng của bộ phận thiết kế chỉ cách mình một vài bước chân nhưng không thể nào vào được thì kết quả sẽ tốt hơn nhiều so với bị sa thải sao?”
“Những chuyện này không giống nhau!” Cảnh Chỉ Huyên nhanh chóng nói: “Em đương nhiên biết rõ nhiệt tình rất quan trọng đối với một nhà thiết kế, nhưng chuyện này cũng không thể trở thành lý do cô ấy ở lại đây! Trên đời này có người có ước mơ, có nhiều người nhiệt tình. Với bộ phận thiết kế, người đến bộ phận thiết kế ai mà không có nhiệt tình, ai mà không có lý tưởng? Nhưng mà sự nhiệt tình không có nghĩa là khả năng. Người có năng lực sẽ chiếm ưu thế hơn, những phần còn lại chỉ có thể bị loại bỏ, mặc kệ bạn có hoài bão hay lý tưởng nhiều như thế nào, luật ở xã hội này là như vậy! Em cũng không thể vi phạm quy tắc này, nếu không người bị đào thải sẽ là em!”
“Vậy năng lực của cô ấy không được sao?”
Dường như bỗng nhiên bắt được một điểm nào đó, ánh mắt Mạc Tư Nguyên khẽ dao động.
Thành thật mà nói anh vẫn chưa nhìn thấy bản thảo thiết kế của Tang Noãn, cũng không thể bình luận xem khả năng của cô như thế nào. Năm đó khi vẫn còn ở với cô, bức tranh cô vẽ mặc dù xấu nhưng khi nghĩ đến hội họa, anh vẫn thấy con người cô rất tài năng.
Anh nhớ lại lúc Chỉ Huyên từng giới thiệu cô với anh, mà Cảnh Chỉ Huyên lại có tiếng nghiêm khắc với những thiết kế trang sức. Người được cô ta xem trọng tất nhiên cũng có tài năng thật sự.
“Anh hiểu cô ấy được bao nhiêu?”
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng anh, Cảnh Chỉ Huyên bỗng nhiên nở nụ cười rồi nói: “Em biết và cũng thừa nhận rằng từ khi tiến vào D-King, Tang Noãn vẫn rất cố gắng. Nhưng nếu xét cùng nhau thì đôi khi nỗ lực không tỷ lệ thuận với năng lực. Lúc đầu em đánh giá cao sự đổi mới của cô ấy, nhưng trong thời gian này, tất cả các tác phẩm cô ấy đưa cho em đều là những đường phát thảo! Em không biết tại sao cô ấy không bao giờ đưa cho em một bản thảo hoàn chỉnh, những đường phát thảo cũng không thiếu sự xuất sắc, hoặc rất đặc biệt. Nhưng Tư Nguyên, anh biết mà, một nhà thiết kế không thể vẽ một bản thảo hoàn chỉnh tương đương với việc một nghệ sĩ dương cầm mà không có tay! Đó là một khuyết điểm chết người.”
Mạc Tư Nguyên mím môi.
Đường phác thảo… Bản thảo hoàn chỉnh…
Xem ra, A Noãn bị suy nhược màu sắc…
Anh thở dài trong lòng rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nói: “Trong trường hợp đó, em càng có thể hào phóng để cho cô ấy cạnh tranh với những người còn lại. Thay vì như bây giờ, với sự phán xét của riêng mình em lại sắp xếp cô ấy vào các bộ phận khác. Dù sao nó cũng không công bằng cho cô ấy.”
“Anh…” Cảnh Chỉ Huyên vô thức muốn lên tiếng phản bác.
Nhưng điện thoại di động lại rung lên một lần nữa, cắt ngang lời cô ta.
Cảnh Chỉ Huyên trầm giọng, nhìn cái tên vẫn kiên trì gọi đến màn hình, cuối cùng cũng kìm nén cơn giận mà bắt máy: “Alo?”
Mạc Tư Nguyên thản nhiên nhìn cô ta.
Không biết bên kia điện thoại nói về chuyện gì, anh chỉ thấy vẻ mặt của Cảnh Chỉ Huyên hơi ngừng lại khi nghe thấy, sau đó sắc mặt càng ngày càng kém đi.
Sau khi cúp máy, cô ta vội vàng nói một câu: “Không nói nữa, có chuyện xảy ra với bản thảo thiết kế rồi!”, sau đó đứng dậy và đi ra cửa.