Ngày thứ Hai, thời tiết quang đãng, bầu trời trong xanh.
Bắt đầu từ sáng sớm tâm trạng của Tang Noãn đã không tệ, bởi vì vừa thức dậy không được bao lâu thì cô nhận được điện thoại thông báo khôi phục chức vị của Linda.
Buổi sáng cô sắp xếp đại khái lại những nội dung chính của công việc sau khi vắng mặt nhiều ngày, đến chín giờ, bộ phận thiết kế lại mở một cuộc họp theo thông lệ.
“Mấy tháng gần đây sẽ là giai đoạn bận rộn nhất năm của toàn bộ bộ phận thiết kế chúng ta, bản thiết kế ‘OCEAN’ sắp được ra mắt, phản ứng trước khi đưa ra thị trường cũng không tệ lắm, cho nên công ty quyết định không bao lâu sau khi chính thức tung ra thị trường sẽ đưa ra thêm cả bản thiết kế đó. Dự án ‘I-J’ cũng sẽ bắt đầu ngay sau đó, sau khi triển khai xong, công ty sẽ nhân cơ hội nó còn hot để tung ra bản thiết kế ‘Bụi gai’ và bản thiết kế ‘Niết bàn’, cũng sẽ là một trận đánh ác liệt, như lửa sém lông mày, không thể làm ngơ.”
“Mặt khác, tầm khoảng cuối tháng Chín, cuộc thi thiết kế ‘JDE’ có lẽ cũng sẽ bắt đầu khởi tranh, trong số mọi người chắc chắn sẽ phải có người đi tham gia, chúng ta sẽ sớm thảo luận lại vấn đề này sau.”
Trong phòng họp, Cảnh Chỉ Huyên thông báo với mọi người rằng công việc sắp tới đã hoàn thành, bắt đầu phân công nhiệm vụ mới.
“Tôi nghĩ như thế này, bản thiết kế ‘OCEAN’ vốn là do Đại Tây phụ trách, nhưng Đại Tây sắp phải bắt đầu tiến hành bản thiết kế ‘Niết bàn’, vậy coi như bản thiết kế ‘OCEAN’ đã kết thúc, những công việc còn lại của bản thiết kế này Đại Tây giao cho Hạ Nhiên phụ trách phác thảo đi, còn Đại Tây phụ trách xét duyệt. Dù sao thì từ đầu tới cuối ‘OCEAN’ đều do một mình cô cáng đáng, cô với Hạ Nhiên tự bàn bạc riêng với nhau, cố gắng hết sức để không cần điều thêm người của ‘Niết bàn’ qua.”
Cô ta ngẩng đầu lên từ bản ghi chép, nhìn thoáng qua Hạ Nhiên. Hạ Nhiên lập tức lên tiếng đáp lời: “Vâng.”
“Đại Tây, bây giờ tinh thần của cô chủ yếu đặt vào bản thiết kế ‘Niết bàn’ đi, chuẩn bị xem tiếp theo sẽ cho ra sản phẩm nào. Bây giờ chưa cần vội vàng đưa ra bản phác thảo, có thể chờ sau khi buổi trình diễn kết thúc thì lại tập trung sửa bản phác thảo sau.”
“OK.” Đại Tây gật đầu.
“Đến bây giờ phó giám đốc Nghiêm vẫn đang đi công tác, có lẽ phải đến đầu tháng mới quay về được, cho nên A Tranh, bộ sưu tập ‘Bụi gai tình yêu’ này vẫn cần cô tham gia vào, sắp tới cô có thể liên hệ với bên Na Na thử xem, xem cô ấy có thể phác thảo luôn một lượt không, nếu như thật sự không được thì cô có thể để cho tổ của mình đưa ra ý tưởng phác thảo trước, rồi đưa cho Na Na thẩm định.”
“Vâng.” A Tranh đáp lời.
“Cuối cùng là bên các thực tập sinh, kết quả đánh giá cũng đã được kha khá rồi, khoảng tầm hai ngày nữa bên phòng nhân sự sẽ nói chuyện với mọi người, mọi người nhớ để ý một chút.”
Cô ta vừa dứt lời, các thực tập sinh có mặt ở đó đều không khỏi xôn xao, đều đưa mắt nhìn nhau.
Tang Noãn vô thức nắm chặt hai tay.
“Được rồi, nội dung của ngày hôm nay đại khái là như vậy, mọi người còn có vấn đề gì không?” Đứng ở trên bục, Cảnh Chỉ Huyên cười khẽ, ánh mắt lướt qua mọi người bên dưới một lượt.
Cộc cộc.
Đúng lúc này cửa bỗng nhiên bị gõ hai cái, Linda đẩy cửa đi vào.
“Giám đốc, bộ phận gia công nói là đã làm xong bản mẫu vòng tai của bộ sưu tập ‘Bụi gai tình yêu’ rồi, vừa lúc đưa tới cho cô xem một chút.”
Cảnh Chỉ Huyên nghe vậy thì hơi nhướng mày, ý bảo cô ấy đưa hộp quà tới, cười nói: “Thế thì tốt quá, tất cả mọi người đều đang ở đây, cùng nhau xem bản mẫu này như thế nào đi. Vừa hay trước khi đưa ra thành phẩm thì còn có thể có ý kiến.”
Mọi người ngồi dưới nghe thấy vậy đều vui mừng, đứng dậy đi tới như ong vỡ tổ, tranh nhau muốn thấy trước.
Tang Noãn đứng đằng sau cùng, chưa tiến lên như mọi người, trong lòng lại có chút chờ mong. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên thiết kế của cô được chế tác thành thành phẩm, mặc dù cũng không phải tác phẩm của cô, nhưng vẫn khiến cho cô hơi nôn nóng.
Lúc mọi người đều chăm chú nhìn vào đó, Cảnh Chỉ Huyên từ từ mở cái hộp ra.
Một đôi khuyên tai được chế tác tinh xảo cứ như vậy mà xuất hiện trước mắt mọi người.
Tiếp theo, sau một loạt tiếng ồ lên kinh ngạc, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Mọi người thoáng giật mình khựng lại vài giây, tiếp theo đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tang Noãn đứng phía cuối cùng.
Cảnh Chỉ Huyên dường như cũng đang ngẩn cả người, ánh mắt lẳng lặng dừng lại trên đôi khuyên tai kia mấy giây, sau đó cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Tang Noãn.
Chưa từng bị chăm chú nhìn một cách kì lạ như vậy bao giờ, trong lòng Tang Noãn hơi lo sợ.
Có… Vấn đề gì sao?
–
Trong hành lang của bên tòa nhà B, Tống Đề vừa kết thúc buổi hội nghị thường kỳ, tiện thể bỏ lại mọi người, nhanh chóng đi xuống lầu, vừa liếc mắt đã thấy được Mạc Tư Nguyên đang từ từ đi lại trong tòa nhà.
Lúc này anh đang tùy tiện đi tham quan các ngõ ngách trong tầng lầu này, Tống Đề đi theo vô cùng hăng hái giới thiệu mọi thứ cho anh.
“À, bên kia là bộ phận hàng mẫu, trong lúc chế tác sẽ hơi hỗn loạn, cậu cũng biết mà. Chỉ là bên trong có rất nhiều hàng mẫu, hôm nào cậu giả vờ làm lãnh đạo đi kiểm tra, vào trộm mấy viên đá quý ra mà chơi.”
“Bên này là bộ phận marketing của tôi, toàn là mấy người già, có lẽ cậu cũng không thấy hứng thú lắm đâu.”
“Bên kia chính là bộ phận PR, nhiều trai đẹp, nhiều mỹ nữ, chính là bộ mặt của D-King chúng ta! Uầy, nếu cậu coi trọng ai cứ
nói với tôi, tôi sẽ làm mối cho cậu!”
Bọn họ chậm rãi đi qua từng tầng một, suốt cả quãng đường Tống Đề đều thể hiện ra dáng vẻ cà lơ phất phơ. Mạc Tư Nguyên thì trái lại rất thản nhiên, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi còn quen thuộc hơn cậu.”
Tống Đề nghẹn họng, tức giận quay lại đánh anh một cái: “Mẹ nó! Tôi cho cậu biết, cùng lắm thì cậu cũng chỉ quen biết mỗi bộ phận thành phẩm thôi. Nếu bàn về mạng lưới giao thiệp và kinh nghiệm thì vẫn là tôi! Cẩn thận ngày mai vừa lên nhậm chức, Phật Như Lai như cậu sẽ không áp chế được toàn bộ Hoa Quả Sơn đấy!”
Đang nói chuyện thì trước mặt có hai cô gái đi tới, bọn họ mặc quần áo công sở, đi giày cao gót, dáng vẻ chín chắn mà xinh đẹp.
Thấy Tống Đề, hai người đều tươi cười chào hỏi: “Giám đốc Tống.”
“A May, Linh Linh!” Tống Đề quay lại cười với bọn họ, còn không quên lưu manh trêu chọc: “Dạo này A May nhìn gầy đi nhỉ, Linh Linh mới vài ngày không gặp đã xinh hơn rồi!”
Hai người bọn họ như mở cờ trong bụng, vui vẻ một lúc lâu rồi mới rời đi. Mà cho dù đi qua rồi thỉnh thoảng vẫn lén liếc nhìn Mạc Tư Nguyên, kích động thảo luận với nhau.
Tống Đề nghe thấy, gương mặt lập tức tối sầm xuống: “Mẹ kiếp! Cái quái gì vậy chứ, cậu còn chưa tới đây mà đã cướp mất danh tiếng của tôi rồi!”
Mạc Tư Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, lạnh nhạt đề nghị: “Lên tầng mười sáu đi.”
Tầng mưới sáu là bộ phận thiết kế.
Tống Đề không nói gì, chỉ lắc đầu thở dài nói: “Thôi, tôi cũng biết cậu người ở đây nhưng tâm trí đang nơi nào rồi. Đi thôi, anh đây dẫn cậu tới bộ phận thiết kế của tập đoàn D-King dạo một vòng!”
“Đi chết đi.”
–
Trong phòng họp của bộ phận thiết kế, bầu không khí cứng ngắc như đang đông đặc lại.
Sau một lúc ngẩn người, Cảnh Chỉ Huyên nhíu mày, cầm hộp quà đi tới trước mặt Tang Noãn.
“Thế này là sao?”
Khi cái hộp nặng trịch được đặt trước mặt cô, Cảnh Chỉ Huyên đã dùng giọng điệu chất vấn không cho phép tránh né.
Tang Noãn ngẩn ra, không hiểu gì cúi đầu, nhìn vào trong cái hộp.
Trong hộp là một đôi khuyên tai bán thành phẩm, không khác gì so với bản thiết kế lúc trước của Tang Noãn. Nó được chế tác thành hình bụi gai, trừu tượng cuốn lên một mũi tên nhọn, làm nổi bật một viên hồng ngọc đỏ như máu ở giữa. Toàn bộ tác phẩm tuy mới là hàng mẫu, nhưng nhìn đã vô cùng tinh xảo quý giá.
Nhưng mấu chốt là…
Mười ngón tay của Tang Noãn đan vào nhau, xiết chặt lại. Cô nhìn chằm chằm vào đôi khuyên tai, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Cô khó khăn mở miệng: “Sao, làm sao ạ…?”
Cô vừa dứt lời, Cảnh Chỉ Huyên đã không thể tin nổi.
“Cô không nhìn ra vấn đề gì sao?”
Cô ta chỉ những mảnh kim cương nhỏ nạm chung quanh viên hồng ngọc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tang Noãn: “Màu sắc của mấy viên kim cương này khác nhau như vậy, lẽ nào cô không phát hiện ra sao? Bản phác thảo của cô đưa ra nó như thế nào?”
Hai tay Tang Noãn đan chặt vào nhau, cảm xúc đang bất ổn đột nhiên cứng lại, hô hấp phập phồng không ổn định.
Khác nhau… cái gì khác nhau?
Cô hoàn toàn không nhìn ra được.
Không nhìn ra được gì hết…
Nhìn chằm chằm vẻ mặt Tang Noãn một lát, Cảnh Chỉ Huyên càng cảm thấy kì lạ hơn, qua lát sau, một khả năng vừa hiện lên trong đầu cô ta, ngoài miệng đã thốt ra: “Cô bị mù màu sao?”
Mù màu…
Hai chữ này như quả bom nổ tung trong phòng họp yên tĩnh, đồng thời cũng nổ tung trong đầu Tang Noãn.
Cả người Tang Noãn toàn mồ hôi lạnh, trong nháy mắt khuôn mặt cô đã trắng bệch không còn giọt máu.
Xung quanh mọi người ồ lên, ai nấy đều không thể tin nổi mà châu đầu ghé tai, xôn xao chỉ trỏ. Tang Noãn im lặng một lúc lâu, trái tim đang đập điên cuồng cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, cô khó khăn mở miệng: “Tôi…”
“Cô làm sao?” Cảnh Chỉ Huyên ép hỏi: “Cô nói thật đi, rốt cuộc là cô có bị mù màu không? Hay là cô vẽ sai bản phác thảo? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Tôi… tôi…”
Tay chân Tang Noãn như nhũn ra, trong cổ họng như có cái gì chặn ngang, không nói được một chữ nào.
“Ấy, mọi người đang làm gì thế? Tự dưng túm lại ở đây làm gì?”
Đúng lúc đó, ngoài cửa phòng họp đột nhiên vang lên một giọng nói cà lơ phất phơ.
Mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chợt thấy Tống Đề cũng đang ngạc nhiên, vẻ mặt khó hiểu bước vào trong.
Phía sau anh ấy là một người xa lạ, gương mặt tuấn tú, dáng người cao gầy, khi người ấy nhìn thấy đôi khuyên tai được đặt trên bàn kia, lông mày đã hơi nhíu lại.
Thấy anh, trong mắt Tang Noãn thoáng qua một chút kinh ngạc, nhất thời ngẩn ra.
Mạc Tư Nguyên…