Hơi Ấm Của Anh

Chương 95-96


trước sau

Sau khi bước ra khỏi phòng bao quỷ khóc sói gào, cuối cùng Tang Noãn cũng cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo trở lại, không khỏi xoa xoa lỗ tai.

Thấy có người đi ra, nhân viên phục vụ của KTV lập tức đi tới, lễ phép hỏi cô có cần gì không. Hỏi vị trí của sân thượng, nhân viên phục vụ chỉ đường cho cô, cô nói cảm ơn rồi đi thẳng đến con đường mà anh chỉ.

Phòng bao mà bọn họ đang hát hiện tại ở tầng 3, đi ra từ cửa phụ trên tầng ba, leo lên một cầu thang sẽ nhìn thấy một cánh cửa đơn sơ đóng chặt. Đẩy cửa ra, cảnh tượng bên ngoài đột nhiên thu vào tầm mắt…

Bầu trời đầy ánh sao lấp lánh.

Gió đêm thổi mát lạnh.

Tít ngoài chỗ tay vịn ở sân thượng, một bóng người cao lớn đĩnh bạt lặng lẽ đứng đó, yên lặng ngắm nhìn xa xăm toàn cảnh thành phố.

Gió thổi lướt qua bộ âu phục trên người anh, chiếc áo vest màu đen nửa tan vào trong bóng đêm, nhìn qua không chân thực.

Nhìn thấy bóng lưng của anh, Tang Noãn bất giác muốn mỉm cười.

Yên lặng đóng cánh cửa lại, cô chậm rãi đi tới, tiến lại gần anh từng bước, định gây tiếng động bất ngờ để anh giật mình.

Nhưng trước khi tay cô vỗ lên vai anh, Mạc Tư Nguyên đột nhiên quay người lại, vươn tay móc lấy eo cô.

“A!”

Trước hành động bất ngờ của anh, Tang Noãn giật nảy mình, nhịn không được cười ha ha, nương theo cánh tay anh ngã vào lòng anh: “Sao anh biết là em tới?”

“Anh đã nghe thấy từ nãy rồi.” Mạc Tư Nguyên cúi đầu nhìn cô, duỗi ngón tay ra điểm nhẹ lên sống mũi cô, mỉm cười nói, “Còn muốn hù dọa anh à? Biết sai chưa?”

Vừa nói trên tay đột nhiên dùng lực, làm bộ muốn cù lét cô, trêu đến nỗi Tang Noãn ngả nghiêng thân thể, liên tục xin tha, “ Sai sai sai rồi, anh đừng làm loạn với em!”

Anh hài lòng nhếch môi, dùng cánh tay kéo cô vào lòng, nhưng đột nhiên lại phát hiện một vấn đề, nhíu mày nói: “Sao em mặc ít vậy?”

“Ơ.” Tang Noãn giật mình, nhanh chóng  liếc nhìn chiếc áo len dài hơi mỏng trên người, nói, “Áo khoác để quên trong phòng bao rồi, hay là em quay lại lấy nhé?”

Cô nói xong thì quay người muốn chạy.

Mạc Tư Nguyên lập tức kéo cô lại, khiến cô lần nữa loạng choạng nhào vào lòng anh: “Không cần đâu.”

Sau đó thấy anh nhanh chóng cởi cúc áo vest rồi cởi hẳn áo ra, nhẹ nhàng vòng qua người cô, quấn chặt chẽ cả người cô vào trong áo vest.

Áo vest của anh hơi dài so với Tang Noãn, choàng lên người cô gần như dài đến đầu gối cô.

Nhiệt độ cơ thể anh vẫn còn lưu trên áo, đắp lên người vừa ấm áp lại có mùi bạc hà thoang thoảng, rất dễ chịu.

Cô hài lòng mỉm cười, nhấc ống tay áo rộng lên huơ huơ, khi ngẩng đầu nhìn thấy anh chỉ còn một chiếc áo sơ mi mỏng thì không khỏi hỏi, “Vậy còn anh thì sao?”

“Anh không lạnh.”

Bây giờ đã là cuối thu, ban đêm gió quyện với sương mù ẩm ướt mát lạnh, cảm giác lành lạnh khiến người ta không khỏi rùng mình.

Mạc Tư Nguyên khẽ cười, gió đêm thổi qua cổ áo sơ mi làm lộ ra chút da thịt và xương quai xanh, anh cẩn thận cài cúc áo vest lại cho Tang Noãn.

Vòng ra phía sau lưng cô, anh cẩn thận vén tóc cô ra khỏi áo vest, sau đó hai tay vòng qua eo cô, ôm chặt lấy cô.

”A Noãn.” Chậm rãi nhắm mắt lại, nửa khuôn mặt của Mạc Tư Nguyên vùi vào trong tóc cô, anh cúi đầu hôn nhẹ lên vành tai, môi và vầng trán của cô, “Anh rất nhớ em.”

Trái tim của Tang Noãn khẽ rung động, có chút xấu hổ cúi đầu cười nói: “Chẳng phải chúng ta vẫn luôn ở bên nhau sao? Cũng đâu phải không gặp mặt, sao anh lại nghĩ thế?”

“Anh cũng nghĩ như vậy.” Mạc Tư Nguyên thấp giọng nói, “Tuy rằng chúng ta vẫn luôn ở bên nhau, nhưng không có cơ hội để nói chuyện, anh muốn nói chuyện cùng em cơ.”

Tang Noãn im lặng, bàn tay siết chặt lấy tay anh, mỉm cười: “Vậy, không phải em đi ra rồi sao? Bây giờ anh có thể nói chuyện rồi!”

Mạc Tư Nguyên khẽ mỉm cười, lại cúi đầu vùi vào tóc cô nhẹ nhàng ngửi, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “A Noãn.”

“Dạ?”

Giọng nói đằng sau lại im bặt một lúc, sau đó Mạc Tư Nguyên nói: “Chúng ta công khai đi.”

“…”

“Anh không muốn tiếp tục như thế này nữa, anh muốn mối quan hệ của chúng ta được mọi người biết đến.” Giọng anh khẽ vang lên bên tai, trong trẻo hơn cả những vì sao trên bầu trời, dường như có thể chạm vào trái tim cô từng chút một, “Kể cả Tư Tư, cả những người trong công ty, và cả người nhà của anh.”

Tay Tang Noãn bất giác run lên, cô hiểu anh đang ám chỉ điều gì, nhưng lòng cô bỗng trống rỗng, không hiểu sao lại muốn lùi lại.

“Nhưng mà…” Cô cắn môi ngập ngừng, “Nếu như vậy thì nội bộ công ty sẽ không cho phép, với cả bên Tư Tư đoán chừng cũng vậy.”

Mặc dù văn hóa doanh nghiệp của nội bộ D-King tương đối cởi mở, nhưng lại nghiêm cấm các mối quan hệ thân mật giữa các nhân viên. Ngay cả khi hầu hết mọi người đều biết về mối quan hệ giữa một số người nhất định, bọn họ chỉ ngầm hiểu với nhau, mắt nhắm mắt mở cho qua. Hơn nữa cô cảm giác được, mặc dù mối quan hệ của Lạc Tư Tư với Mạc Tư Nguyên có vẻ khá gắn kết, nhưng cô ấy dường như rất vui vẻ và trung thành khi nói về việc Cảnh Chỉ Huyền và Mạc Tư Nguyên ở bên nhau. Nếu như bọn họ cứ công khai như thế, vậy thì cô với Tư Tư…

Làm sao anh lại không hiểu được sự do dự của cô, Mạc Tư Nguyên im lặng một lúc, sau đó đột nhiên đứng thẳng người, giữ vai cô để cô quay mặt về phía mình.

“A Noãn.” Nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt của anh có sự nghiêm túc hiếm thấy, “Nếu như, anh rời khỏi D-King thì sao?”

Vừa dứt lời, Tang Noãn bỗng kinh ngạc, lập tức mở to mắt: “Cái gì?!”

Ngẩn người một hồi lâu, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, kinh ngạc nói: “Sao có thể được, D-King là nhà của anh mà! Sao anh có thể rời khỏi D-King được? Mà cho dù anh muốn rời đi thì ông nội anh nhất định sẽ…”

“Ông nội của anh đã biết rồi.”

Anh bình tĩnh mở miệng cắt đứt lời cô, khàn giọng nói: “Ông nội của anh đã biết quan hệ của chúng ta rồi.”

Câu nói này thật sự khiến cho Tang Noãn kinh ngạc không thôi, im lặng hồi lâu mới tỉnh táo lại đôi chút, cô nói: “Cái gì? Vậy ông nội sẽ…”

Ông cụ sẽ phản ứng như thế nào đây?

Lần đầu tiên cô hiểu được những lời mẹ Tang nói, rằng chuyện bọn họ sẽ trở thành vấn đề giữa nhà họ Mạc và nhà họ Tang.

Mạc Tư Nguyên không nói gì, rủ mi, vẻ mặt trầm xuống như có tâm sự nặng nề.

Trước đây anh đột nhiên mất tích một tuần không rõ lý do, đối với ông nội Mạc đương nhiên là chuyện lớn. Mặc dù bên Lịch Xuyên có Tống Đề thay anh cố gắng yểm trợ, nhưng nếu thực sự là một chuyến công tác bình thường, tại sao lại đến mức tắt điện thoại, không trả lời Wechat, thần bí giống như bốc hơi khỏi nhân gian?

Vậy nên sau khi anh rời đi được vài ngày, ông nội Mạc thuê người kiểm tra hành trình của anh, xác nhận anh đang ở Thanh Thành.

Tống Đề bị tra hỏi rất lâu, nhưng cuối cùng không chống lại được sự uy hiếp của ông nội Mạc, chỉ có thể nói ra sự thật về chuyện của anh, ngày đó anh ấy gửi tin nhắn “xảy ra chuyện rồi” cũng là ám chỉ chuyện này.

Sau khi anh trở lại, ông nội Mạc có đi tìm anh để trao đổi với anh.

Mà thái độ của anh đối với chuyện này…

Mạc Tư Nguyên khẽ thở dài, lần nữa ngẩng đầu lên vẻ mặt đã thay đổi.

Anh cười với cô nói: “Thực xin lỗi, A Noãn, lẽ ra anh phải giải quyết tất cả những chuyện này. Anh sẽ nói lại với em sau, là do anh quá nóng lòng thôi.”

“Quên những gì anh vừa nói đi, anh hứa với em, những chuyện này anh sẽ cân nhắc cẩn thận.”

Tang Noãn không thể ngăn nổi lo lắng trong lòng: “Mạc Tư Nguyên.”

“Đừng lo lắng.” Mạc Tư Nguyên mỉm cười, luồn ngón tay qua mái tóc cô, ôm cô vào lòng: “Anh sẽ giải quyết tất cả, em đừng lo.”

Nhẹ nhàng cúi đầu xuống, anh đặt nụ hôn lên trán, đôi mắt và gò má hơi lạnh của cô.

Một đường dời xuống, khóe môi anh chậm rãi dừng trên môi cô, tỉ mỉ hôn.

Vòng tay anh dần dần siết chặt, trực tiếp ôm cô vào lòng.

Khóe môi anh tung hoành mút lấy môi cô, dường như có một luồng nhiệt nhàn nhạt bao quanh, xua tan gió mát.

Gió đêm thổi nhẹ, góc áo tung bay.

Hàng ngàn ngọn đèn phía xa, đèn neon nhấp nháy, vừa lộng lẫy lại chói lọi.

Lạc Tư Tư và Tống Đề tranh giành trong phòng bao KTV, hai người không ai chịu yếu thế, sau nhiều vòng cạnh tranh cường độ cao để hát đơn ca, hợp ca và cuộc cạnh tranh để ghi điểm bằng giọng hát, cuối cùng cả hai đều kiệt sức.

Tiện tay quăng micro xuống ghế sô pha, Lạc Tư Tư đặt mông xuống ghế sô pha thở dốc, cầm lấy một chai nước khoáng uống ừng ực.

“Tiếp tục nữa chứ?” Dáng vẻ của Tống Đề dường như không khá hơn Lạc Tư Tư là bao, ho khan hai tiếng, anh ấy ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cũng cầm một chai nước lên làm ẩm cổ họng.

“Không được, không được, em sắp chết rồi, khụ khụ…”

Lạc Tư Tư xua xua tay, toàn bộ thanh âm trong cổ họng gần như khàn khàn sắp bốc khói.

Ánh mắt nhìn xung quanh, nhận ra không biết từ bao giờ mà trong cả phòng bao chỉ còn lại hai người bọn họ, cô ấy không khỏi sửng sốt: “Hả? Bọn họ đâu cả rồi?”

Làm sao lại thừa dịp hai người bọn họ tranh giành quyền bá chủ, từng người trong phòng lại bỏ chạy hết vậy?

“Không biết nữa.” Tống Đề lắc đầu, giật giật cà vạt, uể oải dựa vào ghế sô pha.

Lạc Tư Tư bĩu môi: “Vậy trong phòng này chỉ còn hai chúng ta thì có ý nghĩa gì nữa!”

Nhấc điện thoại lên lơ đãng liếc nhìn thời gian, mắt thấy thời cơ dường như cách không còn xa nữa, ánh mắt Lạc Tư Tư khẽ đảo quanh, cầm chai nước đứng dậy.

“Đi, tìm bọn họ!”

Vừa bước ra khỏi phòng bao, Lạc Tư Tư đi thẳng đến phòng vệ sinh.

Cô ấy thử gọi hai tiếng thăm dò trong phòng vệ sinh của KTV, nhưng phát hiện không thấy bóng dáng Cảnh Chỉ Huyên với Tang Noãn đâu, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Cách thiết kế của KTV này rất hoa mỹ và rườm rà, đồ đạc trong phòng bao bày biện rối mắt, hành lang lộn xộn vòng tới vòng lui, phức tạp như một mê cung. Đi tới đi lui trong hành lang tầng ba một lúc lâu, Lạc Tư Tư vẫn không tìm thấy ba người bọn họ, khiến cô ấy không khỏi nhíu mày.

“Họ đi đâu rồi nhỉ?”

Tiện tay chộp lấy một nhân viên phục vụ hỏi thăm, nhân viên phục vụ kia trùng hợp chính là người vừa nãy đã chỉ đường cho Tang Noãn.

Nghe Lạc Tư Tư miêu tả đại khái, anh ta trực tiếp chỉ dẫn đường lên sân thượng.

Đi lên theo sự chỉ dẫn của anh ta, quả nhiên hai người nhìn thấy một cánh cửa nhỏ trên mái nhà, hiển nhiên có người vừa đi lên.

Vậy mà thực sự ở đây.

Lạc Tư Tư nở nụ cười xấu xa, để cô ấy đi tìm hồi lâu như thế, cô ấy quyết định phải dọa A Noãn kinh ngạc mới được.

Kêu Tống Đề nhẹ tay mở cửa, cô ấy đột nhiên nhảy ra, đồng thời hét to.

“Ha ha ha! A Noãn! Vậy mà cậu lại trốn ở đây! Không ngờ để tớ tìm thấy…”

Lời còn chưa nói hết.

Nửa lời còn lại của Lạc Tư Tử lập tức mắc kẹt trong cổ họng, cô ấy ngây người nhìn về phía trước.

Trên sân thượng cách đó chục bước, Mạc Tư Nguyên đang ôm chặt lấy Tang Noãn, hai người trao nhau nụ hôn vừa dịu dàng vừa lãng mạn, những ngôi sao trên bầu trời làm nền cho bọn họ, ánh đèn neon tạo cho bọn họ những ánh sáng lấp lánh.

Nghe thấy tiếng gọi cách đó không xa, hai người đều kinh ngạc quay đầu lại.

Lạc Tư Tư sững người ngay tại chỗ.

Chai nước trong tay bỗng nhiên rơi xuống đất, nước trong chai ùng ục không ngừng tràn ra. Cô ấy ngơ ngác nhìn hai người trước mặt.

Yên tĩnh.

Kinh ngạc.

Hóa đá.

Lạc Tư Tư cứng đờ tại chỗ.

Kinh ngạc nhìn hai người trước mặt, cô ấy dường như hoàn toàn không dám tin, bất ngờ đến nỗi mở to mắt.

Nhưng sau đó, cảm giác kinh ngạc và bất ngờ cũng từ từ trở lại bình thường, sự chấn động trong mắt cô ấy cũng dần biến thành vẻ lạnh lùng, lạnh lùng nhìn về phía Tang Noãn.

“Tư Tư.”

Tang Noãn không ngờ Lạc Tư Tư lại đột nhiên xuất hiện ở đây, trong lòng cô có chút hoảng hốt, lập tức nhảy ra khỏi lòng Mạc Tư Nguyên, đi về phía cô ấy.

Ngay sau đó Mạc Tư Nguyên cũng đuổi theo.

Cô đưa tay ra định nắm tay Lạc Tư Tư, nhưng Lạc Tư Tư như bị ong đốt, bỗng chốc tránh ra, lui về sau một bước, ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm mặt Tang Noãn trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười nhạt, xoay người muốn rời đi.

“Tư Tư!”

“Mấy người ở chỗ này làm gì, tại sao vẫn chưa đi?”

Tống Đề đứng ở cửa, nhận ra bên này không có động tĩnh gì không nhịn được đi tới kiểm tra. Anh ấy vừa thốt ra một câu, thấy cảnh tượng ngưng trệ trước mặt thì nhất thời kinh ngạc.

Mắt thấy tình huống càng ngày càng không đúng, anh ấy len lén nháy mắt với Mạc Tư Nguyên.

Nhưng Mạc Tư Nguyên cũng không biết làm sao mà lắc đầu một cái, ám chỉ anh đã bị Lạc Tư Tư bắt gặp.

Tống Đề ngớ ra, kinh ngạc một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.

Lạc Tư Tư không ngờ Tống Đề đột nhiên chặn ngang trước mặt mình, cô ấy nhanh chóng ngẩng đầu liếc anh ấy một cái, nhấc chân đi vòng qua người anh ấy.

Tống Đề vẫn ung dung cản cô ấy lại.

Lạc Tư Tư lập tức nổi giận: “Anh tránh ra!”

“Tư Tư!” Tang Noãn ở sau lưng nhân cơ hội này giữ lấy cổ tay cô ấy, lớn tiếng nói, “Cậu nghe tớ nói đã.”

“Còn nói cái gì mà nói!” Lạc Tư Tư hất tay cô ra, vẻ mặt lạnh lùng, “Uổng công tớ xem cậu là bạn bè tốt, A Noãn, cậu báo đáp tớ như vậy sao? Cướp vị hôn phu của người khác có phải rất vui không?”

“Không phải như vậy!” Tang Noãn
vội vàng giải thích, quay đầu nhìn Mạc Tư Nguyên một cái, tay lặng lẽ nắm chặt vạt áo anh, “Tư Tư, giữa chúng tớ không giống như cậu nghĩ đâu.”

“Có gì không giống!”

Lạc Tư Tư lập tức đáp lại, tầm mắt nhanh chóng quét qua người cô, cười nhạt nói: “A Noãn, cậu nhìn bộ dạng cậu bây giờ đi, mặc quần áo của anh ấy, nằm trong lòng anh ấy, tớ tận mắt nhìn thấy cậu còn nói không giống? A Noãn, tớ rõ ràng đã nói với cậu về mối quan hệ giữa anh ấy và chị Chỉ Huyên rồi đúng không? Bọn họ sắp đính hôn rồi, cậu đây là làm gì? A Noãn, sao cậu có thể làm như vậy chứ!”

“Không phải!” Tang Noãn lắc đầu, lòng như lửa đốt, “Bọn tớ, trước kia tớ với anh cậu có quen biết, cho nên…”

“Ừ! Đã quen biết từ trước.” Lạc Tư Tư gật đầu một cái, nụ cười trên môi mang theo chút châm chọc, nói, “Hai người quen nhau mấy tháng trước, hay là tớ giới thiệu rồi hai người mới quen? Nhưng mà A Noãn, cho dù cậu lo lắng về công việc hay địa vị thì cậu cũng nên nói cho tớ biết mới đúng. Chỉ cần cậu nói với tớ, tớ lý nào lại không giúp cậu, cậu cũng không cần phải làm như vậy! Cậu xem bây giờ mình là cái gì? Cậu bây giờ là người thứ ba chen chân vào mối quan hệ của người khác đấy, cậu biết không!”

“Đủ rồi.”

Mạc Tư Nguyên ở một bên đột nhiên lạnh lùng lên tiếng.

Anh bước tới, giơ tay trái lên nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Tang Noãn, im lặng bảo vệ cô ở sau lưng, cau mày nhìn Lạc Tư Tư.

Cổ tay bị anh nhẹ nhàng nắm lấy, còn ở trước mặt Lạc Tư Tư, Tang Noãn theo bản năng muốn đẩy ra, lại bị anh dùng lực nắm chặt hơn.

Mạc Tư Nguyên lạnh lùng nhìn Lạc Tư Tư, lạnh nhạt nói: “Lạc Tư Tư, chuyện này không giống như em nghĩ, đừng tự suy đoán lung tung rồi chỉ trích người khác. Anh và Chỉ Huyên chỉ là bạn bè, quan hệ của anh và Tang Noãn cũng không phải như em nghĩ. Em nhìn thấy không sai, bọn anh đã sớm ở bên nhau, nhưng chuyện gì xảy ra trở về anh sẽ nói kỹ càng cho em hiểu, em đừng gây rắc rối nữa.”

“Anh!”

Lạc Tư Tư không thể tưởng tượng nổi.

Sau khi tức giận thốt ra một tiếng này, cô ấy lại chuyển sang nhìn Tang Noãn, không khỏi cười lạnh: “Tang Noãn, cậu lợi hại thật đấy, tớ đúng là đã xem thường cậu rồi.”

“Tớ…” Cả người Tang Noãn lạnh như băng.

Tống Đề ở một bên thở dài, không biết phải làm sao, nhịn không được nói: “Đại Loa, hai người bọn họ thật sự không giống như em nghĩ đâu, chuyện này rất phức tạp, em thật sự trách lầm A Noãn rồi.”

“Ngay cả anh mà cũng nói giúp cô ấy?” Lạc Tư Tư vô cùng kinh ngạc, dừng một chút, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, sắc bén nhìn về phía Tống Đề, “Đại Đề Tử, anh đã sớm biết?”

Mặt Tống Đề hơi sượng lại, ngượng ngùng sờ sờ mũi, không trả lời.

Hô hấp của Lạc Tư Tư bỗng cứng lại.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn chằm chằm Tang Noãn, đột nhiên gật đầu cười khinh miệt, xoay người rời đi: “Ngay bây giờ, tớ sẽ đi nói cho chị Chỉ Huyên biết!”

“Đại Loa!” Tống Đề vội vàng kéo cô ấy lại.

“Này? Mọi người đều ở đây…”

Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói từ phía cửa truyền tới.

Mọi người quay đầu lại, chợt thấy Cảnh Chỉ Huyên mặt đầy bối rối đi qua, khẽ cười.

“Tôi vừa ra ngoài gọi điện thoại, quay lại thì thấy mọi người đã chạy hết, thì ra đều trốn ở đây. Mọi người đứng ở chỗ gió lạnh này làm gì vậy? Không hát nữa sao?”

Nhìn thấy cô ta, vẻ mặt của mọi người đều cứng đờ, nhất thời không ai nói chuyện.

Sự im lặng kéo dài khiến cho bầu không khí có chút quỷ dị.

Dần dần, Cảnh Chi Huyên có chút không nhịn được, mất tự nhiên nói: “Mọi người sao thế?”

Cô ta liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Lạc Tư Tư, dưới chân cô ấy còn có một chai nước đang mở, nước trong chai đã chảy ra hơn một nữa, vẫn đang tiếp tục trào ra.

Một bên Tống Đề đang kéo Lạc Tư Tư, bên kia Mạc Tư Nguyên đang kéo Tang Noãn.

Trên người Tang Noãn còn đang mặc áo vest của Mạc Tư Nguyên, vạt áo bị gió thổi bay lên.

“À!” Suy nghĩ của Tống Đề đang nhanh chóng xoay chuyển, bỗng nhiên ngượng ngùng cười, cố gắng phá tan sự im lặng, “Đúng là có chuyện đã xảy ra. Là như vậy, vừa rồi Tang Noãn muốn uống nước nên đã giật lấy chai nước của Đại Loa, trong lúc không cẩn thận lại làm đổ nước, Đại Loa tức giận làm mình làm mẩy, không sao đâu, không có chuyện gì!”

Anh ấy nhanh chóng nháy mắt với Mạc Tư Nguyên, lại đẩy nhẹ Lạc Tư Tư một cái, ý bảo cô ấy đừng bốc đồng.

“Ồ, ra là như thế.” Cảnh Chỉ Huyên thuận miệng trả lời, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng, ánh mắt vẫn một mực khóa chặt trên người Tang Noãn.

“Đúng vậy!” Lạc Tư Tư cũng cười một tiếng.

Cô ấy nhìn chằm chằm Tang Noãn, vẻ mặt lạnh như băng: “Tại sao cậu lại cướp đồ của người khác?”

Trong lòng Tang Noãn căng thẳng, không biết nên nói gì, chỉ có thể lúng túng nói: “Tớ không có.”

“Tại sao cậu lại cướp đồ của người khác?”

Cô ấy chỉ một mực hỏi câu này.

Cô ấy nhìn thẳng vào cô một lúc lâu, dần dần nước mắt trong hốc mắt từ từ trào ra.

Tống Đề và Mạc Tư Nguyên bên cạnh thấy vậy thì mím môi, trong lòng không khỏi nặng trĩu.

Cuối cùng vẫn tan rã trong không vui.

Không có tâm trạng chơi tiếp nữa, Lạc Tư Tư quay lại ghế ngồi im một lúc lâu, sau đó không nói lời nào mà đứng dậy bỏ đi. Tống Đề sợ cô ấy tức giận lại làm chuyện gì xúc động, cũng không quan tâm lắm, vội vàng đi theo.

Mạc Tư Nguyên thấy vậy cũng không còn lý do gì để ở lại nên cũng rời đi. Hôm nay đúng lúc Cảnh Chỉ Huyên không lái xe, anh chủ động lái xe đưa Tang Noãn và Cảnh Chỉ Huyên cùng về.

Trên đường về, cả ba người đều vô cùng ăn ý mà giữ im lặng.

Sau khi đưa hai cô gái trở về nhà an toàn, Mạc Tư Nguyên cũng rất nhanh trở lại căn hộ chung cư. Chân trước mới vừa bước vào cửa không lâu, chân sau Tống Đề đã nhấn chuông cửa.

Mới vừa bước vào phòng, Tống Đề cũng không kịp nuốt nước bọt, lập tức thở hồng hộc mở miệng: “Trời ạ! Tôi mệt sắp chết rồi, hôm nay là tình huống gì thế này? Sinh nhật của tôi lẽ ra phải tốt đẹp chứ, cuối cùng lại biến thành như vậy?”

“Bản thân cậu nhìn lại tình huống trước mặt mình đi.” So sánh với anh ấy, Mạc Tư Nguyên ngược lại ổn định hơn nhiều, tự rót nước đẩy tới trước mặt Tống Đề, “Tư Tư đâu? Thế nào rồi?”

“Vẫn tốt! Yên tâm đi! Tôi tận mắt thấy cô ấy về nhà.” Tống Đề một hơi uống hết nước, thở phào nhẹ nhõm, thong thả hít thở, “Vậy bây giờ cậu định làm như thế nào? Tôi thấy dáng vẻ hôm nay của Đại Loa hình như rất tức giận. Cô ấy vẫn tâm tâm niệm niệm gọi Cảnh Chỉ Huyên là chị dâu đấy! Bây giờ thì phải trách ai đây.”

“Tôi không biết.” Mạc Tư Nguyên rũ mi, trên gương mặt không chút biểu cảm có hơi ảm đạm, “Bên phía ông nội cũng không lạc quan lắm.”

Tống Đề khẽ rùng mình, đoán được đại khái lần này anh trở về ông nội Mạc cũng đã tìm anh nói chuyện, trong lòng đột nhiên có chút phiền não, “Ôi trời, cậu nói xem, sao gần đây cậu gặp vận xui gì vậy? Chuyện rắc rối phức tạp thật đấy!”

Mạc Tư Nguyên im lặng, nhìn chằm chằm ly nước trên bàn thật lâu, bỗng nhiên nói: “Tống Đề.”

Tống Đề nhìn anh.

Ngừng một chút, Mạc Tư Nguyên chần chờ mở miệng: “Cậu nói xem nếu tôi rời D-King thì như thế nào?”

Anh vừa dứt lời, Tống Đề như bị xì hơi vậy, lập tức sửng sốt.

Kinh ngạc nhìn chằm chằm anh thật lâu, dần dần anh ấy mới kịp nhận ra điều gì đó, kinh ngạc mở miệng.

“Không phải chứ, tôi nói này, đại ca, cậu đùa gì thế! Rời khỏi D-King? Cậu điên rồi! Lúc đầu ông cụ kêu cậu trở về làm gì? Bây giờ cậu nói đi là dứt áo đi liền? Tôi đánh chết cậu bây giờ cậu có tin không!”

Mạc Tư Nguyên thở dài, cúi thấp đầu xuống, giữ im lặng.

Một lúc sau, anh mím môi, có chút chán nản nói: “Tôi đang nghĩ, nếu như tôi rời D-King thì ít nhất ở trong mối quan hệ này A Noãn sẽ không phải chịu uất ức, giữa chúng tôi cũng không cần giống như bây giờ. Huống hồ, tôi định mùa xuân năm sau sẽ ra mắt ‘Bloves’, nếu D-King bên này một mực không thông qua dự án, thế chi bằng để tôi tự đi góp vốn.”

Tống Đề nghe thế lại càng sửng sốt, khi nói tới ‘Bloves’, anh ấy ngây người nhìn chòng chọc anh một lúc lâu, không nhịn được nói: “Không phải chứ Tư Nguyên, cậu thật sự muốn phát triển ‘Bloves’ một lần nữa sao?”

Mạc Tư Nguyên “ừ” nhẹ một tiếng, nhưng trên khuôn mặt không cảm xúc lại có một loại kiên định không cách nào rung chuyển được.

Vẻ mặt Tống Đề hơi cứng lại, anh ấy đương nhiên biết rõ nó có ý nghĩa thế nào đối với anh, khẳng định không thể nào thuyết phục được anh, Tống Đề suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: “Nhưng mà Tư Nguyên, tôi nghĩ là, nếu không, cậu gác lại ‘Bloves’ chậm một chút? Cậu cũng biết đấy, ông cụ vốn không ủng hộ dự án này của cậu nhiều, bây giờ chuyện Tang Noãn bên kia vẫn chưa giải quyết xong, còn cô em gái của cậu nữa, điều quan trọng nhất là nếu bây giờ lại nói chuyện này ra, ông cụ không tức chết mới là lạ.”

“Tôi đã điều tra và nghiên cứu qua, mùa xuân sang năm sẽ là lúc thị trường châu báu ở Trung Quốc lại bùng nổ một lần nữa, nếu muốn ra mắt ‘Bloves’ thì thời điểm này năm sau là thích hợp nhất, cho nên đây là tình thế bắt buộc rồi. Về phần tôi và A Noãn, tớ  sẽ nghĩ cách thuyết phục ông nội, rồi đến Tư Tư.”

Ngừng một chút, anh đưa mắt liếc nhìn Tống Đề một cái.

Tống Đề chỉ cảm thấy ánh mắt của anh thật quỷ dị, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, vội vàng đứng xa ra một chút: “Này này này, cậu nhìn tôi như vậy là có ý gì? Cậu không định bảo tôi đi thuyết phục cô nhóc đó đấy chứ?”

“Nhờ cả vào cậu.” Mạc Tư Nguyên nhanh chóng dời mắt đi, không đợi anh ấy đồng ý đã tuyên bố.

Tống Đề sững sờ: “Không được, không được, đùa gì thế! Mạc Tư Nguyên, đây chính là Lạc Tư Tư, Lạc Tư Tư! Cậu cảm thấy trên thế giới này trừ ông cụ ra thì ai có thể thuyết phục được con bé chứ? Đừng đùa tôi!”

“Ngoài cậu ra, tôi thật không nghĩ ra ai có thể thuyết phục được con bé.” Giọng Mạc Tư Nguyên rất bình tĩnh: “Mời cậu ăn cơm, Du Sainte, thế nào? Không phải cậu luôn muốn đi sao?”

“Tôi không muốn!”

“Hai bữa.”

Tống Đề im lặng, trong lòng cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu: “Không được! Cho dù cậu có mua Du Sainte về cho tôi thì tôi cũng không muốn chơi cứng chọi cứng với Đại Loa đâu!”

“Vậy thì ba bữa, cộng thêm quyền sử dụng xe của tôi trong nửa năm, bảo hành sửa chữa tôi sẽ lo.” Mạc Tư Nguyên kiên nhẫn, ánh mắt cố chấp nhìn chằm chằm anh ấy, “Bây giờ như thế nào?”

Tống Đề ngẩn ra, biểu cảm có chút giao động, do dự một lúc rồi mở miệng: “Cậu nói thật?”

“Ừ.”

“Vậy được, chốt kèo!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện