“Này, lưới tình của anh.”Anh yêu em. Không phải là nhất thời cao hứng, mà đã có tính toán từ rất lâu ― Lục Thời Dập.----Mười hai giờ kém.Tại một quán bar cao cấp ở Tam Lí Đồn, cảnh tượng vẫn náo nhiệt, âm nhạc đinh tai nhức óc hòa lẫn với mùi cồn không ngừng khuếch tán đi khắp cơ thể, khiến toàn bộ dây thần kinh trong não không ngừng rung theo tiếng nhạc xập xình.Lục Thời Dập lười biếng tựa trên ghế sofa, hai chân vắt chéo, một tay cầm ly rượu, một tay khoác lên ghế dựa, đầu ngón tay anh ta gõ nhẹ theo tiết tấu, mắt hơi híp lại như đang thưởng thức âm nhạc của ban nhạc dưới lầu.Vu Mục và Lâm Châu Dương là anh em tốt đã hai mươi mấy năm của Lục Thời Dập, vừa nghe tin anh ta về nước đã hẹn nhau buổi đêm ra ngoài gặp mặt, muốn một làm tiệc đón gió tẩy trần cho anh. Đêm nay, Vu Mục còn đặc biệt gọi thêm sáu cô nàng xinh đẹp như hoa ngồi tiếp rượu, vốn tính là muốn mỗi người sẽ ngồi giữa hai người đẹp, không ngờ Lục Thời Dập lại cự tuyệt.Tuy bị từ chối nhưng cô nàng ngồi bên trái Lục Thời Dập cũng không hề bất mãn, trái lại còn cảm thấy trên người tạo cho người đối diện có cảm giác như câu nói “Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân”*. Cũng chính loại khí chất này làm cho không ít cô gái si mê và hiếu kì về thân phận của anh.*Ý chỉ người đào hoa, có nhiều người yêu nhưng lại không thật lòng với ai hết.Khi màn đêm buông xuống, trên chiếc bàn nhỏ đã chai rượu rỗng nằm ngổn ngang. Vu Mục thì đã say đến độ không thể đứng lên nổi.Anh ta đá vào chai rượu nằm lăn lóc trên sàn, cầm lên chỉ thẳng chai rượu lên trời, nói: “Lục Thời Dập, con mẹ nó cậu thật biết chọn thời gian về nước đấy. Cậu có biết cấp bậc ô nhiễm ở Bắc Kinh ngày hôm nay là bao nhiêu không? Cấp sáu đấy! Cấp cao nhất đấy! Nó căn bản không thể gọi là sương mù nữa rồi, con mẹ nó thứ đang bay trong đám sương mù kia toàn chất hóa học cả đấy! Cậu lại chọn đúng ngày hôm nay để về nước, ông đây cũng là con mẹ nó yêu cậu lắm mới có thể liều mình cùng cậu ngồi ở đây đấy!”Khóe môi Lục Thời Dập khẽ nhếch lên, đặt ly rượu xuống bàn, đẩy Vu Mục đang say bí tỉ ra: “Cút! Ai cần cậu yêu tôi. Tôi vừa về nước, đừng làm tôi buồn nôn.”Giọng nói rõ ràng, trong trẻo, dù đang nói ra những từ ngữ thô tục nhưng lại vô cùng dễ nghe, giống như có thể khiến lỗ tai người ta mang thai vậy.Lời vừa nói ra khỏi miệng, mấy cô gái ngồi đó không nhịn được mà liếc trộm anh.Gương mặt Lục Thời Dập rất đẹp, có thể nói chính là loại đẹp trai đến ngang ngược, nhất là đôi mắt đào hoa mê hoặc kia, sự phong lưu phóng khoáng trong đôi mắt ấy giống như bất tận. Mỗi động tác giơ tay nhấc chân của anh đều tản ra hóc-môn đàn ông, trêu người trêu cả trái tim.Một người đàn ông quyến rũ như vậy lại không gần nữ sắc thật khiến cho người ta tiếc nuối.Các cô gái ngày hôm nay mặc dù tiếc vì không thể cùng uống vài ly với Lục Thời Dập, tuy nhiên vì tiền boa cầm đi cũng không ít vậy nên ai nấy đều vui vẻ ra mặt. Có cô gan lớn một chút, cậy mình uống say trực tiếp tựa vào trong ngực Vu Mục, làm nũng oán giận vì anh ta đã lâu không tới: “Tiểu Vu tổng, về sau anh phải thường xuyên tới nha.”Vu Mục vỗ vỗ vào gương mặt xinh đẹp kia, anh ta say đến mức đầu lưỡi dính cả lại với nhau: “Tiểu mỹ nhân, nếu không phải vị tổ tông trong nhà anh quản nghiêm, ợ... thì anh chỉ hận không thể mỗi ngày đều được đến đây vui chơi sung sướng!”Mấy cô nàng đều biết vị “tổ tông” mà Vu Mục nhắc tới chính là chị gái của anh ta – Vu Vãn, chủ tịch tập đoàn Vinh Quang vừa là CEO.Không thể không thừa nhận, chị gái của tiểu Vu tổng là một người vô cùng, vô cùng lợi hại.Năm hai mươi hai tuổi cô đã tiếp quản tập đoàn Vinh Quang đang trên đà phá sản. Dưới sự lãnh đạo của cô, chỉ trong năm năm ngắn ngủi, việc kinh doanh của tập đoàn đã phát triển vượt bậc, cổ phiếu một đường đi lên, các thương vụ làm ăn trong tương lai cũng vô cùng xán lạn. Tuổi còn trẻ mà đã trở thành khách quen của tạp chí Tài chính và Kinh tế, cô chính là hình mẫu của người phụ nữ thời đại mới, là một nữ cường nhân trong truyền thuyết.“Tiểu Vu tổng, ước gì em cũng có chị gái giỏi giang như anh.”“Ước cái rắm ấy! Ông đây ngày nào cũng bị chị ấy quản giống như cháu chắt, một tí tự do cũng không có!”“Không đến mức đó chứ?! Dù sao Tổng giám đốc Vu cũng chỉ có mình anh là em trai mà.”“Sao lại không đến?” Bởi vì say nên Vu Mục cũng bắt đầu không giữ mồm, nghĩ cái gì thì phun cái đó: “Ông đây dù sao cũng là... ợ … Tổng giám đốc của một công ty giải trí, dính chút tin đồn với minh tinh… ợ … không phải rất bình thường sao? Nhưng chị ấy lại coi ông đây giống như đứa trẻ lên ba, chỗ này không cho đi, chỗ kia không cho tới, một chút vui vẻ cũng không có. Vu Vãn chỉ muốn ông đây giống như chị ấy… ợ … hai mươi bốn giờ đồng hồ đều phải cống hiến vì công ty! Mấy người nói xem… chị tôi như vậy có đáng ghét hay không?”Vu Mục là Tổng giám đốc của Giải trí Hoàn Ảnh, Vu Vãn và Vu Mục tuy là hai chị em ruột, nhưng đứng trên một góc độ khác mà nói Giải trí Hoàn Ảnh chỉ là một trong số những công ty con của Vinh Quang.Vậy nên có thể nói Vu Vãn chính là người lãnh đạo trực tiếp của Vu Mục.Mấy lời của Vu Mục khiến cho mấy cô nàng ở đây trở nên hóng hớt: “Hóa ra trên báo nói rằng Tổng giám đốc Vu liều mạng làm việc đều là sự thật sao?”“Sai! Chị ấy so với trên báo viết còn liều mạng hơn!” Vu Mục càng nói càng hứng phấn. Tâm trạng bị kích động, anh ta lảo đảo đứng lên trên bàn, một tay cầm chai rượu, một tay cầm ly rượu, ở tại nơi náo nhiệt như quán bar này ra sức lên án bà chị đầy quyền lực của mình. Đừng chỉ nhìn bề ngoài chị ấy, bên trong chính là một kẻ chuyên chính, độc tài, ngang ngược, là một người không hề thú vị.Lục Thời Dập ngồi cả buổi không có hứng thú với bất kỳ thứ gì, lúc này lại cảm thấy thích thú với mấy câu nói của Vu Mục. Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, cặp mắt đào hoa lóe lên vài tia sáng, khóe miệng như ẩn chứa nụ cười. Tuy là nghe đến say sưa, nhưng anh cũng không nhịn được mà thay Vu Vãn nói vài câu: “Cậu nói chị gái mình như vậy mà được à? Còn nữa, chị cậu làm gì khoa trương như cậu nói chứ.”Đối với cách cư xử của Vu Vãn anh vẫn có hiểu biết chút ít.Vu Mục lắc lắc bàn tay: “Tôi khoa trương chỗ nào? Mấy năm nay cậu ở nước ngoài nên không biết thôi, chị tôi từ lúc bắt đầu tiếp quản Vinh Quang thì trong mắt chỉ có làm việc, làm việc và làm việc. Còn cả quản ông đây nữa! Tính cách thì so với đàn ông còn hung hãn hơn, ở trên người chị ấy không thể tìm ra hai chữ “dịu dàng” đâu. Tôi nói với cậu… ợ … phụ nữ như chị tôi đảm bảo không có người đàn ông nào muốn dây vào! Chị của tôi ấy mà… cả đời này cũng đừng mong gả được ra ngoài!”Lục Thời Dập nhíu mày, lắc đầu không ủng hộ: “Sao lại không có người đàn ông nào muốn dây vào chứ?”“Người phụ nữ như vậy mà cậu cũng muốn sao?” Vu Mục hỏi ngược lại. Nhưng không đợi Lục Thời Dập trả lời, anh ta đã nói tiếp: “Tôi đã nói với cậu rồi, cậu tuyệt đối không muốn đâu! Làm gì có ai không thích phụ nữ vừa dịu dàng vừa hiểu ý người khác chứ. Ông đây không muốn giống chị ấy… ợ … chỉ biết làm việc, ế là đúng!”Lục Thời Dập ngửa đầu nhấp một hớp rượu, yết hầu anh lên xuống đều đặn, khóe miệng cong lên thành nụ cười.Người phụ nữ như vậy, anh thực sự rất thích.Vu Mục tự nói luyên thuyên một mình, hăng hái lên án bà chị nhà mình vài chục phút đồng hồ không uống một ngụm nước giữ giọng, say sưa đến mức không hề chú ý bầu không khí xung quanh đã thay đổi từ lúc nào.Khi mấy cô nàng tiếp rượu nhìn thấy cô gái vừa xuất hiện, sắc mặt tất cả mọi người có mặt đều thay đổi.Xong rồi! Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến!Một cô gái vội vàng kéo ống tay áo của Vu Mục, ý bảo anh ta đừng nói nữa, nhưng Vu Mục lại không hề hiểu ý mà vung tay lên: “Kéo ông làm cái gì!”Khi Lục Thời Dập nhìn thấy người con gái bỗng nhiên xuất hiện, anh thoáng chốc đã ngồi lại ngay ngắn, đặt ly rượu lên trên bàn, cặp mắt đào hoa xinh đẹp giống như keo 502 dính chặt vào người cô gái, không thể dứt ra.Vu Vãn là tâm bệnh của Lục Thời Dập, một tâm bệnh đã hành hạ anh mười mấy năm. Lần này anh đột nhiên