Lưng Vu Vãn đột nhiên cứng đờ, nét mặt cũng trở nên lạnh lùng.Quả nhiên thằng nhãi này giả vờ say!Hai người đã cộng tác lâu như vậy, Lục Thời Dập đã nhiều lần cùng cô ra ngoài xã giao.
Vu Vãn đương nhiên biết tửu lượng của anh thế nào, đâu thể dễ dàng say được.Vu Vãn kìm lại cơn giận, giọng cô vừa nặng nề vừa lạnh nhạt: “Bỏ tay ra.”Lục Thời Dập không chỉ không bỏ, ngược lại anh còn ôm chặt hơn.
Cọ cọ gương mặt trên eo cô, giống như một con cún vô lại đang thiếu cảm giác an toàn.Hơi thở nóng bỏng xuyên qua lớp vải thấm vào trong da thịt, như một ngọn lửa thiêu đốt Vu Vãn từ bên trong.
Cô bị cọ tới phát bực muốn thoát khỏi cái ôm siết của anh.
Nếu lúc này không phải đang ở trong phòng Vu Mục, bận tâm ở bên cạnh còn có người thứ ba, cô nhất định sẽ ra tay đánh người.Giọng nói lạnh lùng mang theo tia tức giận không thể kiềm chế, cô cảnh cáo: “Lập tức buông cái móng vuốt của cậu ra cho tôi!”Lục Thời Dập giống như bị điếc, lời cô nói một chữ anh cũng không nghe lọt, vẫn lặp lại câu cũ: “Chị không có gì muốn nói với em sao?”Cánh tay anh vừa cường tráng vừa khoẻ mạnh, vòng eo bị anh ôm chặt tới nỗi Vu Vãn không thở được.
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu đầy tóc của anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao lại không có? Đương nhiên là có rồi! Ngay bây giờ cậu ra ngoài với chị!”Vừa khéo cô muốn tính sổ với anh ta chuyện tối nay.“Em không ra, chị không thể đuổi em đi được!” Không biết câu nào của cô đã kích thích Lục Thời Dập, đột nhiên anh ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt dữ tợn của Vu Vãn, tuy rằng anh rụt cổ lại nhưng hành động tiếp theo lại càng quá đáng hơn.Người vừa mới ngồi thấp hơn cô cái đầu đột ngột đứng dậy, giống như một ngọn núi lớn bao phủ phía sau Vu Vãn.
Cánh tay vốn đang ôm lấy eo cô lại biến thành ôm lấy toàn bộ cơ thể cô dán chặt vào trong lồng ngực rắn chắc của anh.Cằm Lục Thời Dập đặt trên vai Vu Vãn, sườn mặt kề sát với cổ cô, hơi thở ấm nóng phả lên da thịt cô, giọng điệu vừa như đang say lại mang theo chút bướng bỉnh: “Cho dù chị đánh chết em, em cũng không đi!”“…” Cô nói đuổi anh đi khi nào?Động tác thân mật như người yêu khiến toàn thân Vu Vãn cứng đờ, cả người không được tự nhiên.Nếu nói Lục Thời Dập say, thì cũng không đúng lắm, nhưng nếu nói hiện tại anh ta đang tỉnh, vậy thì lại càng không giống.Vu Vãn thở dài: “Say đến điên rồi à? Buông chị ra?”“Em không phải uống say rồi phát điên, em rất tỉnh táo…” Không biết nghĩ đến điều gì, giọng điệu Lục Thời Dập lại thay đổi, giọng nói khàn khàn, khó chịu nói: “Em uống say rồi, em khó chịu quá, thật khó chịu…”Lúc thì Lục Thời Dập nói mình tỉnh táo, lúc lại nói mình đang say, lặp đi lặp lại vài lần, hoá ra cũng là một con ma men.Vu Vãn phát hiện, một khi thằng nhãi này say thì còn khó chơi hơn thằng em của cô, căn bản không cách nào nói chuyện được cả.Cô tốn hết sức lực cũng không thể bỏ cánh tay cứng như sắt đang ôm vòng lấy mình ra.
Thậm chí cô còn dùng chân dẫm lên chân Lục Thời Dập nhưng anh giống như mất đi cảm giác đau, lông mày cũng không nhíu lấy một cái, vẫn tiếp tục ôm cô vào lòng, không hề nhúc nhích.Lục Thời Dập thấy Vu Vãn không nói lời nào, càng lúc càng lo lắng, anh nhỏ giọng năn nỉ: “Đừng mặc kệ em được không? Ít nhất cũng nói với em một câu đi…”“Lục Thời Dập, cậu làm loạn đủ chưa?” Vốn dĩ Vu Vãn đang nén lửa giận, nhưng anh lại vô cớ gây rối, khiến cô như một quả bom được châm lửa, lập tức bùng nổ, mặc kệ người phía sau có phải đang say đến không còn tỉnh táo hay không, Vu Vãn phát tiết hết cảm xúc trong lòng: “Xem tôi là đối tượng để chơi đùa, gọi điện thoại cho tôi rồi nói ‘em thích chị’ để chơi tôi, chơi có vui không?”Lồng ngực Vu Vãn lên xuống phập phồng kịch liệt, Lục Thời Dập cảm nhận rõ ràng rằng cô đang tức giận, khẩn trương nói: “Đêm nay bọn em chơi là thật, nhưng em không đem chị xem như đối tượng chơi đùa, em thực sự thích chị.”Như là sợ Vu Vãn không tin, Lục Thời Dập vô cùng nghiêm túc, trịnh trọng nói thêm: “Rất thích! Vô cùng thích!”Thích?Vu Vãn chưa quên những lời Vu Mục nói với cô, nói rằng Lục Thời Dập về nước về để theo đuổi tình yêu đích thực của anh ta, Đường Uyển Tinh.Dù cho không phải trò chơi, nhưng chữ “thích” này nói ra từ trong miệng tên đa tình Lục Thời Dập sao nghe lại châm chọc, lại chói tai đến thế chứ.“Thằng nhãi ranh lông còn chưa mọc hết, cậu biết cái gì là thích sao?”“Lông em đã dài từ lâu rồi, chị có muốn nhìn không?” Lục Thời Dập lập tức trả treo.“…” Tự nhiên lại nói chuyện mờ ám làm mặt Vu Vãn lúc đỏ lúc trắng.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, người phía sau hơi cử động eo, đem thân thể tiết sát thêm vào cơ thể cô.
Vu Vãn tức khắc như bị lửa thiêu, muốn tránh nhưng lại không thể thoát ra được cái ôm của anh.
Cô tức giận nói: “Cậu đang nói bậy gì đấy? Chú ý chừng mực đi!”Nhưng trên thực tế, tư thế hiện tại của hai người, chẳng có tí “chừng mực” nào cả…“Là chị nói lông em chưa dài…” Lục Thời Dập nhỏ giọng thì thầm.“…” Trọng điểm cô muốn nói là cái sao?Không biết làm sao Lục Thời Dập lại ở bên tai cô ném thêm một câu: “Em đã sớm trưởng thành rồi.
Bây giờ em đã là một người đàn ông trưởng thành, trưởng thành về mọi mặt.”“…” Sắc mặt Vu Vãn thay đổi như cái bảng pha màu.
Cô cũng thực phục chính mình, tự nhiên lại nói nhiều với một con ma men như vậy.
Cô hít vào một hơi thật sâu: “Chị không cần cậu thích, chuyên tâm thích Đường…”“Chị đừng vội từ chối em được không?” Lục Thời Dập vội vàng ngắt lời cô.
Có lẽ vì trong người có chút hơi men nên lúc này anh mượn rượu đem những lời trước đây không dám nói một lần nói hết với Vu Vãn: “Em thực sự rất thích rất thích chị, em không muốn làm em trai của chị, em muốn làm người đàn ông của chị, làm bạn trai của chị.”Vu Vãn: “…”“Lúc này chị đừng nói gì cả!” Lục Thời Dập sợ cô sẽ lập tức từ chối: “Em sẽ cho chị ba ngày suy nghĩ cho rõ ràng, đến lúc đó chị hãy trả lời em.”Nói xong, Lục Thời Dập lập tức buông Vu Vãn ra, nhanh chân chạy ra ngoài, chạy được mấy bước lại quay trở lại, hôn thật mạnh cái “bẹp” lên má người vẫn chưa kịp phản ứng lại, Vu Vãn, khiến cô thiếu chút nữa không đứng vững được.Lục Thời Dập hôn xong cũng không dám liếc mắt nhìn Vu Vãn, anh ta lấy tốc độ tia chớp phóng như bay ra khỏi cửa.Tất cả những điều này xảy ra chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.
Khi Vu Vãn phản ứng lại được, cô bụm mặt, giận dữ hét lên với bóng lưng Lục Thời Dập: “Cậu tự tìm chết —”Tên nhãi này, còn dám hôn trộm cô!“Ông nội bây làm gì đấy? Ồn chết ông!” Vu Mục đang nằm trên giường đột ngột hét to, doạ Vu Vãn nhảy dựng.
Cô quay đầu nhìn lại thì thấy Vu Mục đang trở mình, miệng lại gáy “ô ô”.
Hiển nhiên vừa nãy là đang nói mớ…Mà bên kia, Lục Thời Dập chạy quá gấp, trán đâm sầm vào cánh cửa té lăn cù, anh che trán bò lên, loạng choạng chạy ra khỏi cửa.Vu Vãn: “…”Tiếng động từ cầu thang truyền đến, dường như có một vật nặng lăn xuống dưới, sau đó là tiếng đóng cửa mạnh mẽ.Nhiệt độ ở Bắc Kinh hai ngày gần đây lại hạ xuống, đợt rét đậm kèm theo gió lạnh, thổi qua da giống như dao sắc cứa vào.
Lục Thời Dập chạy quá vội vàng, ngay cả áo khoác đang để trong phòng Vu Mục cũng không kịp lấy.
Trên người chỉ mặc chiếc áo len mỏng, nếu chạy ra bên ngoài nhất định sẽ lạnh đến cảm mạo.Lại nói anh say đến nỗi đi đường đều không đi thẳng được, còn ngã từ trên cầu thang xuống nữa, chỉ sợ chạy ra ngoài cũng không phân biệt được đâu là đông tây nam bắc…Đêm nay Lục Thời Dập làm ra đủ loại hành động quá đáng, khiến Vu Vãn bực bội đến nỗi hận không thể lột một tầng da trên người anh ta xuống.
Nhưng ai bảo người ta họ Lục, là con trai của Tô Lan, nể mặt dì Tô, Vu Vãn không nào cách tay xuống tay tàn nhẫn được, đành nhắm một mắt mở một mắt với thằng nhãi này.Sau khi Vu Vãn tự thuyết phục chính mình, cầm lấy áo khoác của Lục Thời Dập đuổi theo.
Nhưng trong tiểu khu đã sớm không còn bóng dáng anh nữa rồi.Tìm một vòng cũng không thấy người đâu, Vu Vãn hít sâu một hơi.Kệ đi, sức khoẻ cậu ta tốt như thế, lạnh cóng thì lạnh cóng.
Hơn nữa một người đàn ông như anh cho dù uống say rồi ngủ bờ ngủ bụi, cũng đâu thể xảy ra chuyện gì được.Vu Vãn về đến nhà, đi thẳng lên tầng tắm rửa.Cô đứng dưới vòi hoa sen, rửa đi rửa bên má bị Lục Thời Dập hôn, nhưng mặc kệ cô rửa thế nào, gương mặt vẫn nóng như lửa đốt,