Gần đến tháng Ba, thời tiết ở Bắc Kinh rốt cuộc cũng có dấu hiệu ấm lên.
Trải qua một đêm gió to, những bụi bẩn trong không khí đã được thổi bay, hiếm có khi nào ánh nắng lại có thể chiếu qua tầng mây, để lại có thể nhìn thấy thời tiết trời xanh mây trắng như vậy.Một chiếc Bentley màu trắng tiến vào hầm gửi xe, Dương Tụng dừng trước vị trí đỗ xe của Tổng giám đốc, trên tay cầm một túi văn kiện màu đen, mặc một bộ comple đen như mọi khi, vừa già dặn vừa tỉ mỉ.Vu Vãn từ trong xe bước xe, Dương Tụng chào một tiếng “Vu tổng” rồi lấy mấy tập văn kiện từ trong túi đưa cho cô, đây đều là những văn kiện mà Vu Vãn chỉ đích danh muốn xem vào sáng nay.Vu Vãn vừa đi vừa lật xem tài liệu, tiếng giày cao gót thanh thuý vang lên trong hầm đỗ xe yên tĩnh.
Dương Tụng theo sát bước chân cô, báo cáo lịch trình của hôm nay: “Vu tổng, 9 giờ sáng nay có một cuộc họp với bên tiêu thụ, để báo cáo với cô tình hình của hoạt động bán hàng tại khu vực Hoa Bắc trong nửa năm qua.
Tới 10 giờ 30, Lý tổng của Hàn Thái sẽ tới bàn chuyện hợp tác vào sáu tháng cuối năm.
11 giờ rưỡi cô còn một cuộc họp qua video…”Hai người đi đến khu vực thang máy, Dương Tụng ấn gọi thang máy dành riêng cho Tổng giám đốc, tiếp tục nói: “Còn có Lục tổng của Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng, anh ta lại hẹn cô tối nay cùng ăn cơm.”Nói đến đây, Dương tụng cảm thấy Lục Sang, người thành lập Khoa học Kỹ thuật Sang Hưng đúng là bám dai như đĩa, bắt đầu từ ngày đầu tiên đi làm trở lại, đến nay đã hơn một tuần, ngày nào cũng hẹn gặp mặt Vu Vãn.“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Vu Vãn sau khi đi vào thì đưa tập văn kiện đưa lại cho Dương Tụng, mặt không cảm xúc nói: “Anh ta còn hẹn nữa thì anh nghĩ cách từ chối giúp tôi.”Lục Sang muốn hẹn cô chỉ đơn giản là vì chuyện hợp tác cùng phòng thí nghiệm AI.“Được.” Dương Tụng gật đầu.Ngay vào lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, một bàn tay thon dài bỗng nhiên chen vào kẽ hở, cửa thang máy lại mở ra lần nữa.
Người có thể không có quy củ chặn ngang cửa thang máy của Tổng giám đốc như thế này ngoại trừ Vu Mục cũng chỉ có Lục Thời Dập.
Giờ này Vu Mục hơn phân nửa vẫn còn đang ôm chăn ngủ, cho dù không ngủ cũng tuyệt đối không chạy đến Vinh Quang.Cho nên ——Vu Vãn ngước mắt nhìn ra, quả nhiên người xuất hiện ngoài thang máy đúng là Lục Thời Dập đã nhiều ngày không đi làm.
Hôm nay anh mặc bộ tây trang màu đậm được đặt may riêng, kết cấu bộ đồ rất tốt, nhìn qua đã cảm thấy vô cùng đắt tiền.
Áo sơ mi trắng đi kèm với nút tay áo tinh xảo, giày da cao cổ màu đen không nhiễm một hạt bụi, dáng người anh đĩnh đạc, vẫn đẹp trai và bắt mắt như trước.Chỉ là một thân ăn diện như vậy, nhìn kiểu gì cũng không giống trợ lý tổng giám đốc mà giống một ông sếp bự đang tìm trợ lý hơn.Khoé môi Lục Thời Dập nhếch lên, giơ tay chào người bên trong thang máy: “Chào buổi sáng Vu tổng, chào buổi sáng thư kí Dương.
Trùng hợp ghê nha.”Dương Tụng cười rồi chào lại.
Trông thấy ánh mắt anh từ khi cửa thang máy mở ra luôn nhìn Vu tổng không hề có ý che giấu phần tình cảm này, hiển nhiên là muốn nói chuyện riêng với Vu tổng.Dương Tụng là người đã thành tinh, sau khi Lục Thời Dập đi vào, anh ta vô cùng thức thời đi ra, đem không gian nhường lại cho hai người bọn họ, còn tìm một cái cớ khá là khéo léo: “Vu tổng, tôi đột nhiên nhớ ra còn một phần tài liệu quan trọng đã để quên trong xe, để tôi đi lấy.”Lục Thời Dập mặt không đổi sắc nhướng mày về phía Dương Tụng, như đang cảm ơn anh ta.Mặc dù Vu Vãn không nhìn thấy hai người lén lút trao đổi, nhưng cô vô cùng hoài nghi việc Dương Tụng đã bị Lục Thời Dập mua chuộc rồi.
Khi cô còn muốn nói gì đó với Dương Tụng thì cửa thang máy đã khép lại rồi.Còn Lục Thời Dập lại cực kỳ tự nhiên đi đến bên cạnh cô, cùng cô đứng sóng vai, cách nhau rất gần.
Như thể cố ý, cánh tay anh còn như có như không đụng vào cánh tay Vu Vãn giống như đang làm phép thử nào đó.Cánh môi Vu Vãn khẽ động, vẻ mặt ngưng trọng, cô nghiêng người hơi lùi về phía sau nửa bước, kéo giãn khoảng cách của hai người, thanh âm lạnh lùng: “Không phải cho cậu nghỉ ngơi một tuần rồi à, sao quay lại công ty nhanh thế?”Thằng nhãi này hình như mới nghỉ được bốn ngày.“Em cũng gần khoẻ rồi, ngơ ngẩn ở nhà cũng chán, không bằng đến công ty làm cùng chị còn thú vị hơn.” Một câu nói vô cùng bình thường nhưng qua miệng Lục Thời Dập lại cảm thấy vô cùng mờ ám.Vu Vãn khẽ nhíu mày, ngước mắt lên nhìn anh.
Dường như trạng thái hôm nay của anh đặc biệt phấn chấn, nét mặt cũng tỏa sáng.
Khoé môi nhếch lên cũng rạng rỡ như ánh mắt trời ngày hôm nay vậy.
Trên khuôn mặt ngũ quan sắc nét kia, nếu không nhìn kỹ cũng phát hiện bất kì vết thương nào.Vết thương trên mặt hồi phục cũng nhanh đấy.Nhưng Vu Vãn vẫn nhớ rõ trên người anh có không ít vết bầm tím.
Nghĩ đến cơ thể anh, trong đầu lập tức không thể khống chế mà nhớ đến đêm đó, Lục Thời Dập ở trước mặt cô cởi hết, chỉ mặc mỗi cái quần tứ giác…Khuôn mặt mất tự nhiên dần nóng lên.Lục Thời Dập cảm nhận được ánh mắt Vu Vãn dừng trên người anh, đôi mắt đào hoa quyến rũ không giấu được ý cười, sau đó cúi người tiến về phía trước, kề sát vào tai cô, hạ thấp giọng, dùng giọng điệu vừa gợi cảm vừa trêu người, mặt dày nói: “Nếu chị không yên tâm, một lát lên trên kia, em cởi quần áo cho chị xem nhé?”“…” Mặt Vu Vãn lập tức chuyển đen.
Sao cô có cảm giác thằng nhãi này sau khi ở nhà dưỡng thương mấy ngày, lúc trở lại lại càng lúc càng làm càn thế?Cô không khách khí trực tiếp lên gối, không cần hình tượng đá vào mông anh, vẻ mặt hung ác cảnh cáo: “Cậu thử giở trò lưu manh trước mặt chị lần nữa xem?”Lục Thời Dập như không có ý né tránh cái đá của cô, “a ui” một tiếng, vẻ mặt đau đớn cực kì giả trân, lầu bầu nói: “Chị nghĩ đi đâu thế, em nói cởi quần áo để chị kiểm tra vết thương của em.”Nói xong anh lại bồi thêm một câu: “Một đạp này của chị có phải quá độc ác rồi á, đá đau mông em rồi.”“…” Vu Vãn chán nản, lồng ngực phập phồng.
Cô thật là… càng này càng không nói lại thằng nhãi này.
Nhìn anh cố ý ở trước mặt cô vểnh mông lên xoa một cách khoa trương, đôi mắt đào hoa thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô, bên trong tràn đầy ý cười nhưng trên mặt lại tỏ ra ngây thơ vô tội.Vu Vãn càng nhìn càng tức, lại muốn đạp anh ta thêm một cái.Ánh mắt nhìn thoáng qua hộp giữ nhiệt anh đang cầm trên tay, ngọn lửa không thể giải thích trong lòng lại càng cháy mãnh liệt hơn.
Thằng nhãi khốn kiếp này khắp nơi trêu chọc cô, càng ngày càng không coi lời nói của cô ra gì, càng lúc càng không đúng mực.Cô lạnh lùng nói: “Không phải đã nói với cậu không cần mang bữa sáng cho chị rồi à.”Lục Thời Dập nhìn xuống hộp giữ nhiệt trong tay, cười: “Ai nói cái này là mang cho chị? Em mang bữa sáng cho em không được à?”Vu Vãn: “…”Lục Thời Dập thấy cô xụ mặt xuống, tức giận thật rồi, tự thấy mình chơi hơi lố, lại vội vàng đến gần, không biết xấu hổ dỗ dành cô: “Sếp ơi em đùa đấy, bữa sáng không mang cho chị thì em còn mang được cho ai chứ.
Đừng giận nữa hen.”Trước đây Vu Vãn chưa từng cảm thấy Lục Thời Dập gọi cô là “sếp” có gì không đúng.
Nhưng bây giờ cô càng nghe càng cảm thấy nó giống như cái tên “thân mật” mà bạn trai đặt cho bạn gái.Đúng lúc này cửa thang máy mở ra.Vu Vãn lạnh mặt đi thẳng ra ngoài, đầu cũng không quay lại.
Cô đi rất nhanh, một câu cũng không thèm nói với anh.
Đôi chân dài của Lục Thời Dập bước nhanh hơn, đi theo bên cạnh cô một tấc cũng không rời.Thư ký Trình ôm theo một xấp văn kiện đến phòng photo để photo những tư liệu một lát sẽ dùng trong cuộc họp.
Nhìn thấy tổng giám đốc đi tới đang chuẩn bị chào hỏi thì lại cảm thấy không khí hơi kì lạ, miệng vừa mở ra đã vội mím lại.Tình huống gì đây?Trùng hợp là thư ký Trình còn nghe thấy Lục Thời Dập đang đi bên cạnh Vu tổng hạ giọng xuống dỗ dành: “Đừng giận nữa mà, đều do em không tốt, cười một cái xem nào.”Trước nay hỉ nộ ái ố của Vu tổng đều không thể hiện ra mặt, trên khuôn mặt không xuất hiện một chút cảm xúc dư thừa nào, mà giờ phút này đanh lại, trên mặt viết rõ hai chữ tức giận.
Đã khi nào thư ký Trình nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt Vu tổng đâu…Hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt á!Vu tổng đây là đang yêu đương với Tiểu Lục nhỉ?“Có gì đáng nhìn đâu?” Lúc này Lưu Nhất Minh ôm văn kiện từ phòng photo đi ra, vẻ mặt kì quái nhìn chằm chằm vào thư ký Trình đang ngơ ngẩn.Thư ký Trình thu lại ánh mắt từ trên người bọn họ, nói: “Cậu không cảm thấy hai người Vu tổng và Tiểu Lục càng nhìn càng thấy xứng đôi à?”Lưu Nhất Minh “hừ” một tiếng, đẩy gọng kính màu vàng: “Nhìn xứng đôi thì sao chứ? Các phương diện khác cả hai đều không xứng với nhau, cho dù có ở bên nhau thì sớm muộn cũng tàn thôi.”“Ây, Tiểu Lưu, sao tư tưởng của cậu lại… cổ hủ như vậy?” Thư ký Trình không nhịn được đàm đạo “ái tình quan” với tên trai thẳng này: “Cho dù có cách biệt lớn về địa vị và tuổi tác, cậu không biết rằng tình yêu có thể khiến con người ta vượt qua tất cả sao? Huống chi gia đình Tiểu Lục có điều kiện như thế, bản thân lại rất ưu tú, hoàn toàn xứng đôi với Vu tổng.”“Với lại ấy mà, thứ mà phụ nữ coi trọng không phải chỉ là tiền tài và địa vị của đàn ông, mà càng để ý xem người đàn ông đó có đủ chu đáo không, có đủ yêu thương mình hay không.”“Tình yêu cũng không thể mài thành cơm mà ăn được.” Lưu Nhất Minh tiếp tục chế giễu.“…” Thư ký Trình lắc đầu, ôm tư liệu vào phòng, lười tranh luận với anh ta.Vu Vãn đi vào văn phòng, Lục Thời Dập vẫn như một cái đuôi nhỏ bám riết không rời lẽo đẽo theo cô cùng vào.
Anh như thường lệ đi đến chỗ ghế sô pha, đặt hộp giữ nhiệt lên bàn trà, đặt từng món lên bàn.
Chẳng qua hôm nay anh có gọi thế nào Vu Vãn cũng đều thờ ơ, lạnh mặt ngồi trên ghế cúi đầu xử lý văn kiện.
Chỉ là xem một lúc lâu rồi mà ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi trang đầu tiên…Lục Thời Dập bước lại đứng đối diện với cô, hai tay chống trên bàn làm việc, thân