Tôi thấy cậu rất tuấn mỹ.
Ngư Lam gửi tin nhắn xong, hai tay nghịch nghịch di động, hắn thật lòng mong đợi xem Chu Miên sẽ có phản ứng gì.
Chu Miên là mỹ nhân được toàn trường công nhận, nhưng không có ai dám nói những từ này trước mặt anh cả.
- - Suy cho cùng thì danh sách thông báo của Phòng Giáo vụ luôn được cập nhật theo thời gian thực.
Chu Miên bên kia im lặng một chút, sau đó đáp: "Các cậu vừa học tiết Ngữ văn?"
Ngư Lam: "..."
Ý gì đây!?
Cụm này không thể là từ kho tàng tri thức của hắn à!
Chu Miên lại gửi một tin, nói chính xác tên văn bản: "Trâu Kỵ khéo khuyên vua Tề?"
Ngư Lam: "..."
Vãi.
Hắn cảm giác mình đã chịu sát thương đả kích từ cấp độ học bá.
Không ngờ cái gì cũng không giấu được Chu Miên.
Thần đằng lại là ta.
Ngư Lam lại tắt thông báo từ Chu Miên.
Hơn nữa còn thẹn quá thành giận tắt điện thoại luôn.
Chu Miên nhìn giao diện trò chuyện, mãi cho đến khi vào học cũng không có tin nhắn mới.
Nghĩ đến phản ứng mà Ngư Lam có thể có, anh nhịn không được cười khẽ.
Nickname Wechat của Ngư Lam là "Siêu Cá".
Ban đầu Chu Miên nhìn tên này còn chưa nhận ra được gì cả, sau lại nghĩ đến "Siêu nhân" mới hiểu ý của "Siêu Cá".
Chu Miên nhìn giáo viên dạy Hóa còn chưa bắt đầu giảng bài, gửi một tin nhắn cho Ngư Lam: "Lần trước cậu nói nếu một thời gian không ngửi được pheromone của tôi thì sẽ thân thể sẽ khó chịu, đại khái là trong khoảng bao lâu?"
"Siêu Cá" một giây rep: "Bốn năm ngày."
- - Ngư Lam chỉ là vô tình nhìn qua điện thoại thôi, vừa lúc thấy tin nhắn của Chu Miên nên cũng "thuận tay" rep luôn.
Mỗi lần hắn cảm thấy cơ thể có khác thường đều rơi vào ngày thứ tư hoặc thứ năm.
z: "Những thời điểm khác thì có ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày của cậu không?"
Siêu Cá lại đáp trong tíc tắc: "Cơ bản thì không."
Siêu Cá đáp trong tíc tắc x3: "Có đôi khi ngủ không ngon lắm, hay nằm mơ."
Dù sao Chu Miên cũng biết chuyện này rồi, Ngư Lam cũng chẳng cần che che giấu giấu làm gì.
Hắn lại nói: "Lúc trước tôi để áo đồng phục cậu cạnh gối thì ngủ ngon lắm."
Đôi đồng tử đen thẳm của Chu Miên nhìn dòng tin nhắn kia, hồi lâu không đáp.
Để áo của anh cạnh gối...!sao.
Lúc Chu Miên đang thất thần, điện thoại lại rung nhẹ, anh cúi đầu xem:
"Chủ tịch Chu."
"Đừng chơi điện thoại trong giờ học."
Lời lẽ của bạn học Siêu Cá siêu đứng đắn.
Chu Miên nhìn chữ trên màn hình, sóng mắt xinh đẹp dần gợn, chiếu ra một ý cười dịu dàng.
z: "Tôi biết rồi."
Ngư Lam mãi mới có dịp bắt thóp Chu Miên, được đứng ở vị trí đạo đức cao thượng cũi xuống phê bình giáo dục anh một phen nên mở mày mở mặt cả chiều.
Tiết tự học tối tan, hắn trở lại ký túc xá để tắm rửa một phát.
Có người bên ngoài gõ cửa.
Rất có quy luật, thùng thùng thùng ba tiếng.
Tạ Tầm Diên xuống giường ra mở cửa, thấy người đến thì sửng sốt, kinh ngạc hỏi: "Chủ tịch Chu?"
Chu Miên vẫn mặc nguyên bộ đồng phục đứng ở ngoài cửa, mặt mày thanh lãnh lại lễ phép, tay anh xách một túi giấy kín không biết để gì bên trong.
- - Trước kia mỗi lần Chu Miên đến đều là để đưa ra quyết định xử phạt cho Ngư Lam, trên căn bản không phải là điềm tốt.
Tạ Tầm Diên hỏi một câu theo bản năng: "Ơ, Ngư Lam lại bị phạt gì à?"
"Không có, tôi tìm Ngư Lam..." Chu Miên dừng một lát, "Có chút việc tư."
"Cậu ấy đang tắm, hay là cậu vào ký túc xá bọn tôi ngồi chờ một lúc?" Tạ Tầm Diên mời, "Phòng bọn này chỉ có hai người thôi."
Chu Miên chần chừ một lát, từ chối: "Thôi, không cần đâu."
Tạ Tầm Diên đâu dám để chủ tịch Chu đứng chờ ngoài cửa ký túc xá bọn họ, cậu quay đầu chui vào phòng tắm túm Ngư Lam ra: "Chủ tịch Chu tìm cậu có việc kìa, lăn ra nhanh lên."
Chu Miên đứng ngoài cũng có thể nghe thấy Ngư Lam nổi trận lôi đình: "Địc mẹ, bố mày còn chưa gội xong cái đầu! Cút ra ngoài cho tao! Đồ không biết xấu hổ! Cút!"
Lại nghe thấy: "Chu Miên cậu chờ tôi chút! Tôi sắp xong rồi! —"
Khóe môi Chu Miên nhẹ nhàng cong lên: "Ừ."
Ngư Lam vội vội vàng vàng xả sạch dầu gội đầu, lau khô người, tròng một bộ quần áo ngủ lên, lúc ra ngoài trên tóc vẫn ch ảy nước ướt dầm dề.
Một giọt nước trong suốt chảy dọc theo cằm, cổ, xương quai xanh rồi uốn lượn xuống dưới, cuối cùng biến mất chỗ cổ áo chụm lại.
Cúc áo Ngư Lam cũng chưa cài hết, cả hàng khuy tổng cộng chỉ cài hai cái, chỗ cổ áo lộ ra một tảng da thịt trắng sứ ẩm ướt, xương quai xanh hiện lên hai đường cong nhẹ trắng tuyết, thoạt nhìn vừa mềm mại vừa tinh tế.
Chu Miên chỉ liếc hắn một cái rồi thu hồi tầm mắt, đưa túi trong tay cho hắn, thấp giọng nói: "Cái này cho cậu."
Ngư Lam nghi hoặc: "Đây là cái gì?"
Chu Miên nói: "Quần áo của tôi."
Ngư Lam "A" một tiếng.
Chậm nửa nhịp mới nhận ra ý đồ hôm nay Chu Miên đến.
...Vì thấy hắn nói là hắn sẽ ngủ ngon hơn, nên Chu Miên mới cố ý đến đưa quần áo mình cho hắn sao?
Ngư Lam sủng sốt hồi lâu, gãi gãi mặt, nói: "Cảm ơn, thực ra cũng không nghiêm trọng lắm, cậu không cần để ý tôi đến thế đâu."
Chu Miên nói: "Không sao."
Anh đưa túi cho Ngư Lam: "Nhớ đi ngủ sớm."
Ngư Lam duỗi tay nhận, gật gật đầu.
"...Ngủ ngon."
Hắn nhìn Chu Miên rời đi, quay người về lại phòng.
Tạ Tầm Diên tò mò hỏi: "Chủ tịch Chu tìm cậu làm gì đấy?"
Ngư Lam xoa xoa mũi, qua loa đáp: "Không có gì, cậu ấy đến đưa đồ cho tớ."
Tạ Tầm Diên còn chưa biết Ngư Lam và chủ tịch Chu đã hóa thù thành bạn, cậu vẫn cho rằng hai người lại âm thầm đấu tranh giai cấp gì gì đó liền biết điều không hỏi nhiều.
Ngư Lam leo thang giường tầng, ngồi xuống đệm, mở túi ra.
...Là một bộ đồ ngủ.
Chất vải mềm mại, sạch sẽ, mặt trên còn lưu mùi hương của Chu Miên.
Ngư Lam nhịn không được ôm bộ quần áo kia vào ngực.
Lúc đi ngủ thì đặt bên cạnh gối.
Ngư Lam nghĩ, để trao đổi cho công bằng thì hắn có thể chịu đựng mấy cái "Khuôn sáo cũ" đó của Chu Miên.
Không bao giờ để z vào danh sách miễn làm phiền nữa.
Khi vừa tắt đèn, bộ áo ngủ kia vốn đặt bên gối đầu.
Sau lại không biết thế nào bị Ngư Lam cầm trong tay.
Xong đến ngực.
Lúc Ngư Lam tỉnh lại vào sáng hôm sau liền phát hiện xác cảm ở lòng bàn tay có gì lạ lạ, cúi đầu thì mới phát hiện trong lòng ngực hắn có một...!bộ áo ngủ của người khác.
Lại là hành vi vô ý thức trong lúc hắn ngủ mơ.
Ngư Lam cầm bộ áo ngủ kia ngồi trên giường nửa phút, đầu ổ quạ, vành tai bắt đầu đỏ.
Sau đó đành chấp nhận số mệnh, nhét nó lại vào ổ chăn.
Buổi tối hắn vẫn luôn cọ xát gần gũi với pheromone Chu Miên, ngủ cùng áo của anh khiến Ngư Lam như thể được xịt ít nước hoa.
Không quá mấy ngày liền bắt đầu có hương hoa đào thoang thoảng quanh quẩn trên người hắn.
Hứa Gia Duyên là người đầu tiên phát hiện, cậu thò lại gần Ngư Lam ngửi khắp người hắn như cún con, hít hít mũi: "Ngư Bảo, trên người cậu có mùi gì đấy?"
Ngư Lam khó hiểu: "Mùi gì cơ?"
Hứa Gia Duyên hơi khó hình dung, "Mùi gì mà thơm thơm ngọt ngọt í, thơm phết."
Mùi hương kia rất nhạt, không đủ đậm để phân biệt thuộc về Alpha hay Omega.
Ngư Lam bỗng ý thức được điều gì, biểu tình cứng đờ: "Không có gì."
Chắc không phải là...!pheromone của Chu Miên ha.
Bản thân Ngư Lam lại không thấy gì cả, có lẽ là do thói quen.
Hắn bỗng thấy có chút chột dạ, hắn hắng giọng, tranh thủ cúi đầu lẽn ngửi cổ tay áo lúc Hứa Gia Duyên không chú ý.
Thực sự không có mùi gì cả.
Lần trước Chu Miên cũng ngửi thấy khí vị pheromone trên người hắn khiến linh hồn nhỏ bé của Ngư Lam sợ bay màu.
May mà mùi cũng không rõ lắm, nếu không toàn trường sẽ biết hắn mang pheromone chủ tịch Chu đi rêu rao khắp nơi.
Nhỡ chẳng may mấy người đấy cho rằng hai người bọn họ thực sự có quan hệ chính đáng thì chết!
- - Tất cả mấy tài khoản top rank trên diễn đàn ẩn danh đều sẽ có "bằng chứng thép" người thật việc thật.
Nội tâm Ngư Lam chửi vờ lờ, nhưng cũng chẳng có biện pháp nào khác cả.
...Chỉ có thể xịt ít sương khử mùi thôi.
Giờ ra chơi, Ngư Lam nhắn tin cầu cứu Chu Miên, mỹ nam bất lực: "Chủ tịch Chu, trên người tôi có mùi cậu thì phải làm sao giờ?"
"Mãnh nam rơi lệ.jpg"
z: "Ý là sao?"
Siêu Cá: "Tối