Hội Chứng Peter Pan

Hành hung có báo trước (18)


trước sau

Chiều dài 24cm và chiều cao 17cm, có sợi dây đỏ mảnh cột trên hộp, phía bên phải dưới nắp hộp dán một tờ giấy chuyển phát nhanh nhăm nhúm. Chiếc hộp chủ yếu là màu trắng với các hoạ tiết viền vàng, trên hộp có in logo bằng tiếng Anh, là chữ “Deliah” bằng font chữ Swash, nhìn tổng thể rất nắn nót và tao nhã —— nếu không có chất lỏng màu đỏ chầm chậm chảy ra từ một góc của chiếc hộp.

“Hình như đây là bánh kem của cửa hàng Deliah.” Thẩm Đình Huyên nói, “Deliah là tiệm bánh kem rất nổi tiếng trong nước, chủ tiệm tên là Deliah, bánh kem của cửa tiệm này rất ngon mà cũng rất khó mua. Cho dù đơn đặt hàng có nhiều đến đâu thì mỗi ngày chủ tiệm chỉ làm bảy đơn thôi, vì vậy nếu muốn mua thì phải đặt trước từ ba đến năm ngày.”

Cô nói xong, dường như nhớ tới điều gì: “Cách đây khá lâu, hình như là vào cuối năm thì phải, em có đăng tấm hình chụp ở tiệm bánh kem này lên Weibo, bảo là giảm cân để đóng phim nên tạm thời không ăn được…….Không biết có liên quan tới chuyện này không?”

Túc Hải đeo găng tay đi đến bên cạnh bàn, lưỡng lự nhìn thoáng qua Thẩm Đình Huyên, “Em có muốn tránh đi trước không?”

Thẩm Đình Huyên lắc đầu, lại nhìn vết máu màu đỏ trên ống tay áo của mình, “Em đã chuẩn bị tâm lý rồi.”

Túc Hải không nói lời nào tháo sợi dây đỏ cột trên bánh kem, anh hơi dừng một lát rồi tiếp tục mở nắp hộp lên.

Có lẽ do trên đường xóc nảy nên thành hộp bên trong đều bị bánh kem cọ xát. Vốn ban đầu trên bánh kem có trang trí bông hoa, nhưng bây giờ đã không còn nhìn ra hình dáng thế nào nữa, trông hơi thê thảm, thế mà vết máu kia lại chảy ra từ bên trong bánh kem.

“Em lấy dao tới đây.”

Bàn tay của Túc Hải cảm thấy có gì đó không đúng, bên trong bánh kem mềm xốp rõ ràng có bỏ thêm thứ khác. Anh cẩn thận gỡ bánh kem dọc theo hình dạng của thứ đó, cuối cùng nó cũng lộ nguyên hình.

Tận đến giờ phút này, Thẩm Đình Huyên bỗng rùng mình một cái, cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân của cô dâng lên khiến tất cả đường máu trong cơ thể cô đông cứng lại, nhanh chóng chiếm đóng toàn bộ trái tim.

Sau khi bỏ hết kem và phôi bánh kem, những gì còn lại trên đế bánh chính là con mèo đã bị cạo sạch lông, nằm trong bộ dạng đầu và đuôi nối liền nhau.

Con mèo này đã bị người ta mổ bụng từ trước, hơn nữa còn loại bỏ các cơ quan nội tạng bằng cách thức rất thô bạo, máu còn sót lại chảy ra bên ngoài biến tuyết trắng xung quanh thành màu đỏ sẫm sền sệt.

Cảm giác sợ hãi và buồn nôn đồng loạt ập tới, Thẩm Đình Huyên siết chặt tay, cố gắng nén sự khó chịu và cơn lạnh lẽo lại vào trong bụng, cô chớp mắt thì thấy Túc Hải lấy ra thứ gì đó từ trong bụng đã bị xẻ của xác con mèo.

Màu đỏ sẫm, bên ngoài còn cục máu đông và miếng thịt vụn, một nửa tấm bưu thiếp bị ngâm bên trong trở nên mềm nhũn và nhăn nheo.

-2015.03.17-

Hãy la hét đi,

Hãy ôm lấy nỗi sợ hãi bằng sự ngọt ngào, giống như một tên xấu xí như tôi khoác lên mình bộ trang phục xinh đẹp

Để tôi tự thẩm phán bản thân mình, lột bỏ lớp áo ngoài và da mặt

Chỉ còn lại một trái tim tan vỡ, đã từng cố gắng thoát ra khỏi trái tim em.

“…….”

Cuối cùng Thẩm Đình Huyên không nhịn nổi nữa, lao thẳng vào phòng vệ sinh nôn.

***

Có lẽ do bị hoảng sợ nên vào ban đêm Thẩm Đình Huyên lại lên cơn sốt nhẹ, sau khi cô xin nghỉ với bên đoàn phim xong thì nằm trên giường với tâm trạng tuột dốc, ánh mắt cô buông lơi, không biết đang nghĩ ngợi điều gì.

Túc Hải đang mở họp với Trần Giai Kỳ và Quý Điềm ở ngoài phòng khách.

“Hôm nay là ngày 19 mà trên tấm thẻ này ghi ngày 17, điều này nói lên rằng nghi phạm đã làm hết thảy mọi việc vào hai ngày trước,” Túc Hải nói tới đây, bất giác liếc mắt về phía phòng ngủ. Ý định miêu tả cảnh xác mèo lạnh băng được giấu trong chiếc bánh kem đến bên miệng bỗng bị anh nuốt trở lại trong vô thức, thay vào đó là cách nói nhẹ nhàng và không rõ ràng.

“Cách thức nhận tấm bưu thiếp lần này khác hẳn mọi khi, bên trên không có hoa khô, không có hoa văn ép kim, chất liệu giấy cũng mềm hơn mọi lần. Hơn nữa, lần này là bằng chữ viết tay, tuy rằng vẫn chưa thể khẳng định đây là bút tích của hung thủ nhưng vẫn phải đi giám định thử.” Anh thoáng nhìn chiếc hộp đã đậy kín, “Tiện thể cũng giám định con mèo này luôn.”

“Vâng.”

“Còn nữa, bánh kem này cũng rất khả nghi. Kem bên trên rất đặc, không phải là kem chất lượng tốt, phôi bánh kem càng tệ, bên trong vẫn còn lẫn lộn vỏ trứng nhỏ —— từ chất lượng sản phẩm thì có thể thấy bánh kem này chắc không phải từ cửa tiệm Deliah. Nhưng mà chiếc hộp lại do chính cửa tiệm đặt làm, cũng không bán cho ai khác, vì vậy có thể sau khi nghi phạm mua bánh kem ở cửa tiệm Deliah xong thì chỉ giữ lại hộp bánh này rồi cho bánh kem vào.

Cân nhắc đến việc hắn có thể nhét xác mèo vào trong phôi bánh kem, khả năng lớn là do chính hắn tự tay làm chiếc bánh kem này. Tóm lại, ngày mai hai người đến cửa tiệm Deliah kiểm tra đối chiếu trước, kiểm tra mấy đơn hàng gần đây của họ, rất có thể tên nghi phạm là một trong số đó.”

“Không thành vấn đề,” Quý Điềm nói, “Vậy về phần chuyển phát nhanh…….”

“Trước tiên không cần phải xen vào chuyển phát nhanh,” Túc Hải xua tay, thấy ánh mắt khó hiểu của hai người thì khe khẽ thở dài, “Tôi nghi ngờ nhân viên chuyển phát nhanh chiều nay thật ra chính là nghi phạm.”

“Dạ?!!!”

“Nhỏ giọng thôi.” Anh thoáng nhìn phòng ngủ của Thẩm Đình Huyên, “Tôi đã kiểm tra biên lai chuyển phát nhanh, vốn không có thông tin hậu cần nào cả. Đình Huyên nói lúc cô ấy ký nhận thì nhân viên chuyển phát nhanh có lấy một tờ biên lai trong túi ra kêu cô ấy ký. Anh ta không kêu cô ấy ký lên biên lai chuyển phát nhanh ban đầu, trái lại lấy ra một tờ giấy khác, chỗ này chắc chắn có vấn đề.”

“Vậy cô Thẩm có biết không ạ?” Trần Giai Kỳ chỉ vào bên trong, khẽ nói.

Túc Hải gật đầu, “Ban đầu cô ấy còn chưa biết, nhưng thấy tôi lấy video giám sát ở hành lang rồi kiểm tra tình hình trên trang web chính thức thì chắc bây giờ đã biết rồi.”

“Khó trách cô ấy lại sa sút tinh thần như thế……..Cô ấy sợ hãi sao ạ?”

“Sợ hãi là điều đương nhiên, nhưng cũng chưa đến độ quá sợ.” Túc Hải đứng lên, “Để tôi đi xem cô ấy.”

Thẩm Đình Huyên nằm trên giường không nhúc nhích, ánh mắt như dại ra
trong bầu không khí phía dưới trần nhà, bị bụi bặm bé nhỏ trôi lửng lơ ngăn trở, cứ dịch chuyển lang thang theo dòng không khí không có mục đích. Lúc cô nghe tiếng Túc Hải đến gần, hiếm khi lại chẳng có phản ứng gì, cả người toát ra hơi thở “Tôi thật sự rất chán nản”.

“Khụ,” có lẽ Túc Hải ít khi thấy dáng vẻ này của cô nên không biết phải làm sao, anh ngẫm nghĩ, cuối cùng chỉ đành ngồi xuống bên cạnh cô.

Một lát sau, Thẩm Đình Huyên bỗng trở mình, đưa lưng quay về phía Túc Hải, ủ rũ nói: “Em cảm thấy mình hết sức vô dụng.”

“…..”

“Anh nói đúng, em chính là tùy hứng, ngu ngốc, tự cho mình là đúng lại còn hay thay đổi, thật ra em chẳng làm được chuyện gì cả.”

“Ừm……..”

“Gã đứng đối diện với em mà em cũng không nhận ra, không hề cảnh giác cầm hộp vào nhà nữa, còn bị đồ vật bên trong khiến mình nôn mửa—-” đến đây thì giọng nói cô trở nên hơi nghẹn ngào, giọng mũi đặc sệt, “Cái này còn đỡ hơn mấy thứ như bom hay thuốc nổ gì đó…………Vì vậy lúc đó da mặt em phải dày đến mức nào mới tự tin dẫn gã vào như vậy chứ…..Em vốn không hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này.”

“……Em xin lỗi, tiểu Hải.”

Túc Hải trầm mặc trong giây lát, sau đó duỗi tay sờ trán của cô nhưng lại bị cô mạnh mẽ tránh thoát.

“…..” Túc Hải thầm thở dài, trong lòng là những cảm xúc lẫn lộn không thể diễn tả thành lời. Anh rõ ràng cảm giác được từ khi vụ án này xảy ra, anh càng ở lâu bên Thẩm Đình Huyên thì càng dễ dàng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cô.

Đây không phải là chuyện gì tốt.

Tuy rằng anh nghĩ vậy nhưng lại không tự chủ được bản thân mà trở nên dịu dàng và bao dung hơn, “Không sao cả, dậy ăn cơm thôi.”

Mẹ nó, nhìn mày có tiền đồ chưa này! Anh vừa nói xong câu đó lại thầm mắng bản thân một câu.

**

“Đội Phó, tụi em đã có danh sách của tiệm bánh kem rồi, hơn nữa còn kêu chủ tiệm so sánh tấm bưu thiếp kia nữa. Chủ tiệm thừa nhận chính cô ấy đã viết dòng chữ trên đó dựa theo yêu cầu của khách hàng rồi giao kèm với bánh kem cho khách. Người này cao khoảng 1m75, giới tính nam, đầu đội mũ lưỡi trai màu xanh đậm, hôm đó mặc một chiếc áo thun màu đen rộng, trước ngực có in hình chữ cái, rất có thể đây là nghi phạm mà chúng ta muốn tìm.”

Túc Hải vừa ra khỏi Cục cảnh sát Tùng Hồ thì nhận được điện thoại của Quý Điềm. Anh vừa lật xem tài liệu ghi chép của nhân viên khách sạn ngày Tô Định xảy ra tai nạn, vừa hỏi: “Nghi phạm có đăng ký thông tin cá nhân nào bên đó không?”

“Hắn có để lại tên Ngô Chiêu Văn, nhưng Giai Kỳ điều tra thì không hề ăn khớp với bức vẽ của chúng ta, chắc là tên giả. Còn nữa, số điện thoại hắn để lại cũng không có thật. Theo lời bà chủ nói, sau khi bánh kem làm xong thì họ cũng có điện thoại báo cho Ngô Chiêu Văn, sau đó cũng phát hiện đây là dãy số không có thật, còn tưởng phải bỏ đơn hàng này rồi, ai ngờ buổi chiều Ngô Chiêu Văn lại tự mình tới cửa tiệm lấy bánh kem.”

“Hắn cố tình.” Túc Hải dừng lại ở một sạp báo phía trước mua chai nước suối, anh nghiêng đầu kẹp điện thoại giữa má và bả vai, sau đó kẹp một xấp tài liệu dày cộp dưới cánh tay để lấy tay vặn nắp chai nước.

Tuy rằng đã vào mùa Xuân nhưng không khí lạnh vẫn chưa tan đi hết, lúc trời chập tối, gió trên mặt đất thổi khói xe ô tô bay loạn xạ khắp nơi khiến áo khoác màu đen của Túc Hải bay phất phơ. Đây là giờ cao điểm nên dòng người rất hối hả, một con đường bỗng chốc trở nên nhộn nhịp hẳn, đèn xanh đèn đỏ luân phiên nhấp nháy, xe ô tô bấm còi liên hồi, có xe điện không kiên nhẫn lao thẳng lên vỉa hè rồi phóng nhanh rời đi.

Chiếc xe mô tô đang đi đến suýt chút nữa tông trúng bé gái đeo cặp sách, Túc Hải đi đằng trước nhanh chóng chạy tới vươn tay đỡ lấy bé gái.

“Cẩn thận chút.”

Cô gái nhỏ cảm thấy không nguy hiểm gì mấy, cười khúc khích, ngọt ngào cảm ơn anh: “Cảm ơn anh trai!”

Quý Điềm ở đầu dây bên kia điện thoại vẫn đang nói chuyện, “Trưa hôm nay bên pháp chứng sẽ có kết quả, trước đó em và Giai Kỳ sẽ kiểm tra khu vực gần tiệm bánh kem, xem có tìm được manh mối mới nào không…….”

“Ừ, hai người đến chỗ Điền Hãn Vân lần nữa…….Xin lỗi,” lúc Túc Hải đi đến ngã tư, không để ý nên đụng trúng người vừa đi ra cạnh mình, chân anh lảo đảo, sau đó nói xin lỗi với đối phương.

“Tên khốn…….”

“Ngại quá.”

Không ngờ chỉ trong khoảnh khắc thoáng qua, người nọ bỗng nhiên móc một con dao gọt hoa quả trong túi ra, không nói lời nào đâm về phía Túc Hải. Dựa vào phản ứng bản năng, Túc Hải nghiêng người né tránh chỉ trong vòng 1/10 giây, người nọ lập tức đột ngột dừng đâm về trước theo quán tính mà trở tay đâm thẳng về bên vai bị thương của Túc Hải.

Điện thoại, tài liệu và chai nước suối đều rơi hết xuống đất, Quý Điềm ở đầu dây bên kia điện thoại gọi rối rít: “Đội phó? Đội phó anh nghe thấy em nói gì không?”

Sau vài giây, cuối cùng cô cũng đợi được câu trả lời của Túc Hải, “Tôi nghe đây. Cô không cần đi điều tra tiệm bánh kem nữa, lập tức quay về Cục cảnh sát, tôi đã bắt được nghi phạm rồi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện