Sau mấy trận mưa xuân, vườn rau phía sau đạo quán đồng loạt mọc ra một tầng xanh mơn mởn.Trần Đan Chu hái được đầy một rổ, dùng nước suối dẫn từ trên núi xuống rửa sạch, thêm chút dầu cây bồng, cắt vài miếng măng mùa xuân, nấu một chén cơm bằng gạo Hoa Đào vô cùng đơn giản, rồi ăn sạch sẽ.Buổi chiều, Trần Đan Chu bận rộn treo đồ ăn còn sót lại dưới mái hiên để hong khô, sau đó lại ướp cùng với măng mùa xuân.
Lúc mặt trời vừa xuống núi, Tĩnh Tâm sư thái từ tiền quán vội vàng chạy tới."Đan Chu nương tử." Nàng thần sắc có chút lo lắng, "Dưới núi có một hài tử miệng sủi đầy bọt mép, hôn mê bất tỉnh không rõ nguyên do.
Người nhà sợ đưa vào nội thành không kịp, muốn mời Đan Chu nương tử người xuống núi nhìn một cái."Trần Đan Chu lên tiếng nói "Được", rồi xoa xoa tay, cầm lên giỏ xách được lấy xuống từ trên hiên, bên trong có để đầy đủ những thứ như ngân châm các loại, nghĩ nghĩ một chút rồi lại để Tĩnh Tâm sư thái đợi một lát, mang theo giỏ xách đi dạo một vòng xung quanh vườn rau của mình ở phía sau đạo quán, hái một ít thảo dược, rồi mới đi theo Tĩnh Tâm sư thái xuống núi.Đào Hoa Sơn không cao, các nàng lại thường xuyên đi lại trong núi nên đi khá nhanh, từ nơi cao nhất của đạo quán đi tới thôn xóm ở dưới chân núi cũng chưa tới một khắc.Nam hài tử năm sáu tuổi đang hôn mê, đã được đưa đến cửa thôn.
Mẫu thân đang khóc, còn phụ thân thì lo lắng nhìn hướng đỉnh núi, nhìn thấy thân ảnh của hai nữ tử vội vàng hô "Đến rồi".
Các thôn dân vừa ân cần chào hỏi "Tĩnh Tâm sư thái, Đan Chu nương tử" vừa sốt sắng mở đường."Không biết có chuyện gì xảy ra." Phụ thân tuy hai đôi mắt đỏ lựng nhưng vẫn kể lại rõ ràng, "Lúc từ bên ngoài trở về vẫn còn tốt, nhưng vừa ngồi xuống, bưng bát cơm lên liền run rẩy té bất tỉnh."Trần Đang Chu buông rổ nói: "Để ta nhìn xem." Cúi người, trước tiên kiểm tra mắt mũi miệng của đứa nhỏ, rồi lại đưa tay kéo quần áo ở chỗ chân tay lên nhìn kỹ, "Không phải do rắn rết cắn, chắc là ăn phải rau dại có độc rồi."Nghe nàng nói như vậy, mẫu thẫn đang khóc nức nở ở bên có chút khó hiểu nói:"Hôm nay vẫn còn chưa ăn cơm, mà mấy ngày vừa rồi ta cũng không có hái rau dại."Trần Đan Chu nói:"Cũng có khả năng là thằng bé tùy tiện hái ở bên ngoài ăn, ta sẽ giải độc cho thằng bé, chờ thằng bé tỉnh lại thì các ngươi hỏi một chút."Cha mẹ cũng không còn nghi vấn, yên lặng tránh ra, nhìn nữ tử hơn hai mươi tuổi này trước tiên dùng ngân châm đâm trên đầu và trên tay của đứa trẻ vài châm, rồi lấy ra một bó thảo dược mơn mởn không rõ tên từ trong giỏ xách, giã nát ở bên trong chén thuốc nhỏ, mở miệng của hài tử rót vào.
Vừa mới rót vào, hài tử liền ọe một tiếng phun ra, người đang bất tỉnh đột nhiên phát ra tiếng khóc.Cha mẹ có chút bối rối hỏi "Đan Chu nương tử?"Trần Đan Chu đỡ hài tử cho nằm nghiêng qua, để cho nó vừa khóc vừa nôn ra.
Một lúc sau rút khăn tay ra, lau qua hài tử, rồi đứng thẳng người lên nói:"Được rồi, người cũng đã tỉnh, đưa thằng bé vào nội thành để đại phu khám qua một chút đi."Người trong thôn thở phào nhẹ nhõm, còn cha mẹ thì vô cùng mừng rỡ, liên tục nói lời cảm tạ.
Sau đó nhấc đứa trẻ, mặc dù còn đang mê mang nhưng đã phát ra tiếng khóc, luôn miệng rên rỉ, dựa vào ván cửa rồi đặt lên trên xe bò, vội vàng chạy về hướng nội thành.Thôn dân ở lại luôn miệng cảm tạ "Vất vả cho Đan Chu nương tử" "Đa tạ Đan Chu nương tử".Trần Đan Chu mỉm cười hoàn lễ:"Đừng để cho hài tử ở trên núi ăn bậy, thứ càng đẹp mắt, càng không được ăn."Người trong thôn một lần nữa nói lời cảm tạ, Trần Đan Chu cùng Tĩnh Tâm sư thái liền cáo từ đi về trên núi, hoàng hôn nhanh chóng buông xuống.Ở bên này, hai vợ chồng kéo hài tử đi vào nội thành, bóng đêm đã bao phủ đất trời, cuộc sống về đêm của kinh thành phồn hoa cũng vừa mới bắt đầu, khắp nơi đều là dòng người đi lại, trên sông Tần Hoài, du thuyền như mắc cửi, ánh đèn như sao biển.Hai vợ chồng đi vào một y quán ở tây thành, đại phu xem bệnh khám cho hài tử, "ai ôi!!!" một tiếng nói:"Đứa nhỏ này thật sự là gan lớn, lại ăn Đoạn Trường thảo a."Mặc dù không biết Đoạn Trường thảo là cái gì, nhưng nghe tên thôi đã thấy rất dọa người, hai vợ chồng toàn thân run rẩy rơi lệ."Đừng sợ đừng sợ." Đại phu trấn an, vừa kiểm tra, vừa nói:"Trước dùng châm ngăn chặn độc tính lan tràn, rồi lại thúc cho nôn ra hết hơn một nửa, các người đã tìm người khám qua?"Phu nhân rưng rưng nước mắt nói: "Chúng ta là thôn dân của Đào Hoa thôn, ở gần đó chính là Đào Hoa Sơn, đã nhờ Đan Chu nương tử khám qua."Đại phu "a" một tiếng rồi nói: "Vậy là tốt rồi, tốt rồi." Dứt lời liền cẩn thận bắt mạch cho hài tử, rồi lại để cho tiểu nhị trong điếm lấy thuốc, khám chữa bệnh đâu vào đấy, mà không