Trần Liệp Hổ ngồi trên chiến xa, không biết tại sao mũi lại bị ngứa, hắt hơi một cái."Lão đại nhân." Phó tướng bên người vội vàng quan tâm hỏi, "Ở đây gió lớn, ngài nên về doanh đi.”Trần Liệp Hổ không vui quát lui hắn."Cái gì mà gió lớn, ta cũng không phải là tiểu tử yếu ớt." Ông nói, rồi quan sát trước sau, đây là phòng tuyến đầu tiên ở bên ngoài đô thành, một người giữ quan, vạn người chớ thông [1]: "Tất cả đều bảo vệ tốt cho ta, kể từ giờ thực hiện Thiết Quân Luật cả trong lẫn ngoài, một con ruồi cũng ..."[1] Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai (Một người trấn giữ cửa ải, vạn người không thể đi thông): Mô tả Kiếm Môn Quan (Kiếm Các), giải thích địa thế vừa cao vừa hiểm, chỉ cần một người trấn giữ cửa ải, thì hàng vạn người cũng không đánh vào được, hình dung địa thế vô cùng hiểm trở mà có tính chiến lược mạnh mẽ."Thái phó đại nhân!"Ông còn chưa dứt lời, thì một binh tướng đã bước nhanh đến cắt ngang, trình lên một tờ giấy."Trinh sát từ tiền phương phát hiện mấy thứ này được ném trên đường của thôn trấn, bên trên nói Đại vương đã thỉnh cầu được hòa đàm với Hoàng đế.
Còn nói Hoàng đế sẽ tới gặp Đại vương.”Kỳ thật khi bọn hắn làm binh mã, lúc truyền tiếp quân tình phía trước, đã từng nghe qua lời nói như vậy, nhưng cũng không thực sự coi trọng, nhưng lúc này ngay cả quốc đô bên này cũng có, còn được bằng giấy trắng mực đen - ba người thành hổ [2], chúng binh tướng bên này không khỏi thần sắc thấp thỏm không yên.[2] Ba người thành hổ: Ba người liên tiếp nói rằng có hổ xuất hiện trên đường, làm cho mọi người tin rằng thực sự có hổ xuất hiện trên đường.
Ẩn dụ tin đồn lặp đi lặp lại nhiều lần, cũng có thể làm cho mọi người tin rằng đó là sự thật."Thật sự là như vậy sao?""Đại vương đã muốn hòa đàm với Hoàng đế?""Vậy chúng ta muốn đánh binh mã triều đình, chẳng phải là kháng chỉ tạo phản sao?"Bọn họ sở dĩ dám đối kháng với binh mã của triều đình, là vì Hoàng đế muốn đoạt đất phong của Ngô vương trước, sau đó lại vu hãm Ngô vương mưu nghịch, bày binh muốn tru sát Ngô vương.
Ngô vương là chư hầu vương do Cao tổ Hoàng đế sắc phong, Hoàng đế không thể tùy ý xử lý, đây là hành động bất nhân bất nghĩa vô cùng thất đức.
Chư hầu vương một tiếng hiệu lệnh binh mã là có thể nghênh chiến, có thể thảo phạt.Nhưng nếu Ngô vương muốn nghênh đón hoàng đế tiến vào đất Ngô, bọn họ lại động thủ với binh mã triều đình, đó chính là tạo phản.Trong lúc nhất thời tiếng thắc mắc tiếng nghị luận nhao nhao nổi lên.Trần Liệp Hổ một tay tiếp nhận, nhìn cũng không thèm nhìn đã dùng hai ba lần xé nát nó ra: "Đây là tin đồn, mê hoặc quân dân ta!" Ông đứng lên, trường đao chỉ về phía trước, "Triều đình muôn vàn quỷ kế, binh mã chỉ cần bước vào đất Ngô ta, thì chính là ý đồ bất chính, có Trần Liệp Hổ ta ở đây, thì đừng mơ thực hiện được! Chư tướng có dám cùng ta giết địch!”Có Trần Thái phó ở phía trước, bọn họ cũng không có gì sợ hãi, binh tướng bên người đồng thanh giơ đao hô to: "Giết địch!”"Thái phó đại nhân! Thái phó đại nhân! "Trong một mảnh vui mừng phấn chấn, có tín binh (binh lính truyền tin) phóng nhanh mà đến, cao giọng gọi: "Đại vương có lệnh, phái sứ giả đi nghênh đón Hoàng đế vào thành.”Ồn ào la hét nhất thời dừng lại, vẻ mặt tất cả mọi người kinh ngạc, Trần Liệp Hổ đứng lên từ trong đám người trên quân xa, khinh thường cười lạnh: "Là ai mê hoặc Đại vương? Đợi ta đi gặp đại vương--"Ông còn chưa nói xong thì đột nhiên dừng lại, bởi vì ông nhìn thấy phía trước đi tới một đội nhân mã, là cấm quân của vương cung đang vây quanh một thái giám, mà kỳ quái là, vì sao bên người tên thái giám này còn có một nữ tử, mà nữ tử này trông còn rất quen mắt?"A Chu." Ông hét lên: "Con đến tìm ta à?”Trần Đan Chu khoác áo choàng ngồi trên lưng ngựa, cho dù nàng vô cùng không nỡ, những vẫn từng bước đi tới trước mặt phụ thân, cúi đầu đáp: "Vâng.”Trần Liệp Hổ bất đắc dĩ nói: "Đã để con ở nhà rồi, mà thôi, con đã muốn đến quân doanh thì cứ đến." Lại cười nói giới thiệu với các binh tướng bên cạnh: "Chắc các ngươi cũng nhận ra, đây là tiểu nữ của ta, cũng chính là nó đã đi giết Lý Lương.”Các binh tướng không xa lạ gì với Trần Đan Chu, khi Trần Đan Chu còn nhỏ thường theo Trần Đan Dương đến quân chơi đùa, cưỡi ngựa bắn cung, nhưng lúc đó cũng không có ai để ý, dù sao cũng là nữ hài tử, cưỡi ngựa bắn cung đều chỉ là vui đùa, mà Trần gia cũng có Đại công tử Trần Đan Dương rồi.
Nhưng không ngờ, Trần Đan Dương lại đột nhiên qua đời, tiểu cô nương này lại gần như là đơn thương độc mã chạy ra tiền tuyến giết Lý Lương.Đúng là hổ phụ không sinh khuyển nữ [3] mà! Mọi người nhao nhao chào hỏi gọi Nhị tiểu thư, Trần Liệp Hổ ở bên cạnh nở nụ cười hiếm thấy, từ khi Trần Đan Dương tạ thế, mặc dù ông không đau buồn trước mặt người ngoài, nhưng ông gần như không còn tươi cười nữa.[3] Hổ phụ không sinh khuyển nữ/tử: Cha hổ thì không thể sinh ra cún con.
Có nghĩa là người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài.Trần Đan Chu không đành lòng nhìn mặt phụ thân, lời nói kế tiếp của nàng,