Trịnh Nhã San dậy từ rất sớm đã đi chuẩn bị thức ăn sáng, sau đó cô rời khỏi nhà đến siêu thị để không bị anh trông thấy lại chướng mắt.
Dương Thiên và Di Phi cũng từ trên phòng đi xuống, thấy thức ăn được bày biện lên bàn đều là món ăn anh thích nhất.
. Quản gia, những món này do ai nấu ?
Dương Thiên lạnh giọng hỏi bà quản gia.
. Thiếu gia những món này đều do thiếu phu nhân chuẩn bị.
Nghe đến 3 chữ ” thiếu phu nhân “ mặt của Di Phi tối sầm lại, cau có nhăn mặt nhìn Dương Thiên nói.
. Cô ta nhất định không tốt bụng muốn hại chết con của em.
. Quản gia tôi nhắc nhở bà sau này đừng để tôi biết những món ăn trên bàn đều do Trịnh Nhã San nấu. Nếu tôi còn biết nuôi đám phế vật các người ở nhà mà không làm việc để một mình Trịnh Nhã San làm tôi nhất định sẽ xử lý các người.
Từ sau khi biết tin Trịnh Nhã San nang thai Dương Thiên liền tuyển lại đám người làm.
. Cậu chủ cậu yên tâm nhất định sẽ không có lần sau. Thiếu gia, cô Di Phi hai người ngồi đợi một lát tôi sẽ gọi người làm điểm tâm sáng cho hai người.
. Không cần ! Điểm tâm sáng trên bàn cứ để đó chúng tôi sẽ ăn không cần thiết dọn món khác.
. Vâng !
Nói rồi bà quản gia đi xuống bếp trên gương mặt hiện lên một nụ cười và hiện ra một ý nghĩ.
’ thiếu phu nhân cô đã dần chiếm được trái tim cậu chủ rồi. Bà già này cũng an tâm phần nào cho đứa trẻ và cô ‘
Sau khi ăn xong bữa sáng Dương Thiên cũng nhanh chóng đến công ty làm để lại mình Di Phi ngồi đó mà cau mày khó chịu. Bữa sáng này cô thật là nuốt không trôi nhưng vì Dương Thiên có mặt bên cô cố nuốt hết nhưng Di Phi cô làm sao dễ dàng nuốt cục tức vào miệng dễ dàng như vậy chứ.
. Bà quản gia !
Nghe tiếng gọi lớn của Di Phi, bà quản gia từ dưới bếp chạy lên.
. Cô Di Phi có việc gì không ?
. Trịnh Nhã San đâu rồi ?
. Thiếu