"Chát"
Trong lúc anh còn do dự thì một cái tát bất ngờ giáng xuống khuôn mặt tuấn tú của anh.
- Hồ đồ, cháu còn do dự cái gì?
- Ông nội_ anh cất tiếng.
Ông cụ Lâm không biết từ lúc nào đã có mặt ở đây, thấy được sự do dự không nên có của anh, ông cụ tức giận tiến đến cho anh một bạt tai.
- Ba, ba bình tĩnh kẻo hại sức khoẻ_ Lâm phu nhân lên tiếng xoa dịu ông cụ.
- Người nhà mau nhanh lên.
Y tá thúc giục, vừa nói cô vừa ngoái lại nhìn vào phòng bệnh, tâm trạng không còn mấy kiên nhẫn.
- Tôi...
- Cứu mẹ, làm ơn hãy cứu con gái tôi, tôi không thể mất con bé được.
Mẹ cô lên tiếng cắt ngang lời anh, nếu chờ đợi thêm con gái bà sẽ không ổn mất, ngay từ đầu đã biết là không thể quá trông chờ vào người con rể này nhưng bà vẫn muốn đặt niềm tin vào anh bởi hơn 1 năm chung sống dưới một mái nhà, là vợ chồng chung chăn gối với nhau chả lẽ anh không có tình cảm với con gái bà, nếu không có tình thì vẫn còn nghĩa mà.
Nhưng bà đã sai, anh từ đầu đến cuối đều do dự giống như không muốn cứu con gái bà vậy.
Bà vô cùng thất vọng về người con rể này, lại càng đau lòng hơn cho con gái mình.
Nghe được đáp án, y tá nhanh chóng quay trở lại phòng phẫu thuật để lại bốn người bên ngoài tâm trạng ngổn ngang, mỗi người một tâm tư.
Lúc này cô y tá khi nãy đưa Cố Đình Vũ đi lấy máu cũng quay lại, cô nhanh chân đi vào phòng cấp cứu, lướt qua những người đang đứng ở đây.
Cố Đình Vũ lúc này cũng đi ra, đến bên Cố phu nhân nhẹ nhàng đỡ bà ngồi xuống.
- Mẹ ngồi xuống trước đã đừng đứng nữa.
- Lâm lão gia, Lâm phu nhân, không kịp chào hỏi mong hai người lượng thứ_ Cố Đình Vũ quay qua ông cụ Lâm và mẹ anh lên tiếng chào hỏi.
- Cậu đây là..._ Ông cụ Lâm hỏi.
- Cháu là Đình Vũ_ anh trả lời.
Ông cụ nghe xong rơi vào trầm tư, cái tên Đình Vũ này nghe rất quen chỉ là không thể nhớ ra là đã nghe ở đâu.
- Ba, cậu ấy là con nuôi của anh chị xui, là anh của Tiểu Nghi_ Lâm phu nhân nhận ra trước liền giải thích với ông cụ
Lúc này ông cụ mới à lên một tiếng dường như đã nhận ra.
- Ta nhớ rồi, lâu quá không gặp, Tiểu Vũ chín chắn trưởng thành hơn nhiều rồi.
Ông cụ nói.
Đình Vũ không nói gì chỉ cười cho qua.
Lúc này khuôn mặt anh nghiêm lại, nhìn về phía anh.
- Có phải Lâm tổng đây nên cho tôi biết vì sao em gái tôi lại bị như vậy không?
- Đúng đó, Phong nói mẹ nghe tại sao lại thành ra như vậy, tại sao đang yên đang lành Tiểu Nghi lại bị ngã?_ mẹ anh nghe Cố Đình