Rời khỏi phòng cô, Lâm phu nhân không về luôn mà ghé qua phòng bệnh của Tô Uyên Linh, bà biết chắc chắn rằng đứa con trai trời đánh của bà đang ở đây.
Đẩy cửa bước vào đập vào mắt bà đầu tiên là hình ảnh đôi nam nữ đang ôm ấp nhau, thủ thỉ lời ngon tiếng ngọt.
- Mẹ...
- Bác gái...
Hai người đồng thanh gọi.
- Anh vẫn nhận người mẹ này sao?
Bà tức giận nhìn anh.
- Mẹ sao vậy, sao lại nói như vậy?
Anh khó hiểu đi đến đỡ bà.
Không để anh chạm vào người, bà vội tránh ra, giơ tay lên đánh thẳng xuống gương mặt tuấn tú kia trước sự ngỡ ngàng của anh và Tô Uyên Linh.
- Mẹ, sao mẹ lại đánh con?
Anh khó hiểu hỏi bà, bàn tay đưa lên xoa nhẹ chỗ bà vừa tát.
- Anh còn dám hỏi tôi? Anh có còn là con người không? Vợ vừa xảy thai không bên cạnh chăm sóc lại chỉ chăm chăm vào tình nhân, anh làm chồng cũng tốt quá rồi.
Bà tức giận trách mắng anh.
- Mẹ vì chuyện này mà đánh con?
Anh ấm ức lên tiếng.
- Rốt cuộc mẹ làm sao vậy? Rốt cuộc Cố Tuyên Nghi cho mẹ ăn bùa gì mà mẹ bênh cô ấy nhiều như vậy? Rõ ràng là cô ấy sai trước, kết quả bây giờ là cô ấy xứng đáng nhận được.
Anh tức giận vì bà luôn bênh vực cô, trong lúc vô ý đã thốt ra lời không nên nói nhất.
Mà chính lời nói đó đã kích lộ bà, khiến bà tức đến đỏ mặt, lớn giọng quát anh.
- Cái gì là do con bé sai trước? Rõ ràng từ đầu đến cuối là anh sai, chuyện đến ngày hôm nay cũng là do anh sai, còn đổ lỗi cho con bé?
Cái gì mà kết cục hôm nay là do con bé xứng đáng nhận lấy? Hả? Anh nói vậy mà nghe được sao? Đứa bé là con anh đấy, là máu mủ ruột thịt với anh đấy.
Anh đánh vợ mình xảy thai, là anh giết chết con mình mà giờ còn nói như vậy là đáng sao? Anh có còn là con người không? Anh có còn nhân tính không?
- Bác à, đúng là do Tiểu Nghi sai trước, nếu em ấy không đẩy cháu xuống cầu thang thì mọi chuyện đã không như vậy?
Tô Uyên Linh nãy giờ im lặng bỗng xen vào.
Mà lời cô ta nói chỉ như thêm dầu vào lửa khiến cơn tức của bà ngày một mãnh liệt.
- Câm miệng, tôi đang dạy dỗ con trai tôi, không đến lượt cô lên tiếng ở đây.
Bà ném ánh mắt sắc lẹm về phía cô ta khiến lời định nói của cô ta đã đến đầu môi liền phải nhịn xuống.
- Mẹ, sao mẹ lại lớn tiếng với