Sáng hôm sau, Cố Đình Vũ theo lời Vương Tư Huyền đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.
Sau một loạt các xét nghiệm, đánh giá tâm lý kết luận cuối cùng là cô mắc bệnh trầm cảm cấp độ 1, giai đoạn này những triệu chứng về mặt tầm lý thường nhẹ, chưa có biểu hiện rõ ràng.
Giai đoạn này chưa cần dùng thuốc mà có thể điều trị bằng cách điều chỉnh lối sống và kết hợp với việc trò chuyện thường xuyên cùng bệnh nhân.
Nghe Vương Tư Huyền dặn dò kĩ lưỡng một lần những việc cần chú ý, xong xuôi anh liền đưa cô về nhà.
Anh đã có quyết định cho riêng mình, lần này sẽ không ai hay bất cứ điều gì có thể làm thay đổi quyết định của anh.
Về đến nhà, vợ chồng Cố lão gia đã từ trong nhà đi ra, gương mặt tràn đầy lo lắng, hỏi han.
Sao rồi con, kết quả thế nào?
Anh không nói gì đưa cô vào nhà, nhìn người giúp việc đang lau dọn gần đó.
Chị Thanh, đưa Tiểu Nghi lên phòng trước đi, em ấy cần nghỉ ngơi.
Nhìn chị Thanh đưa cô đi khuất anh mới chậm rãi tiến đến chỗ vợ chồng Cố lão gia, ngồi xuống sofa nghiêm túc nhìn hai người.
Ba mẹ, hai người phải thật bình tĩnh.
Nghe anh nói vậy vợ chồng Cố lão gia như đã ngầm hiểm nhưng vẫn gật đầu ý bảo anh cứ nói.
Kết quả kiểm tra cho thấy Tiểu Nghi mắc bệnh trầm cảm, mới là giai đoạn một nhưng nếu không điều trị đúng cách khả năng cao sẽ chuyển biến xấu.
Anh chậm rãi kể lại những gì Vương Tư Huyền nói với mình khi ở bệnh viện cho hai ông bà.
Nghe anh nói xong mắt Cố phu nhân đỏ hoe bà đã cố kìm chế nhưng nước mắt vẫn cứ rơi, đứa con gái đáng thương của bà, bà phải làm sao đây?
Ba mẹ, con có chuyện này muốn xin hai người chấp thuận.
Con cứ nói_ Cố lão gia lên tiếng.
Như con đã nói muốn giúp Tiểu Nghi hoàn toàn hồi phục chúng ta cần phối hợp giữa việc trò chuyện và điều chỉnh lối sống của em ấy.
Nhưng ở đây, với