Tony, nếu cậu còn chần chừ không chịu ra tay thì sau này làm sao đối mặt với cha mẹ cậu dưới suối vàng, kẻ thù đang đứng trước mặt cậu không thể nương tay.
Thẩm Bình bên cạnh không ngừng công kích, nói thêm vào nhằm xúi giục Tony bóp cò.
Bàn tay cầm súng không ngừng run rẩy, ánh mắt căm hận nhưng đâu đó vẫn xen lẫn chút do dự, đau lòng.
Dù sao hai người cũng đã sát cánh bên nhau được một thời gian, tình nghĩa vẫn còn đây đâu nói dứt là dứt ngay được.
- Tony....!cậu không thể ra tay với Đình....
Cố Tuyên Nghi gắng gượng lên tiếng, giọng nói đứt quãng, khuôn mặt trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi, đầu cô thực sự rất đau, vốn muốn tự mình chịu thêm một chút nữa nhưng không được, thật sự rất đau, giống như có ai đó cần búa gõ thật mạnh vào sau đầu vậy.
- Tony, mau ra tay, đừng để con đàn bà đó chi phối.
Cha mẹ cậu đang nhìn, nếu cậu nương tay với kẻ giết cha mẹ mình, cậu nghĩ họ sẽ tha thứ cho cậu sao.
Thẩm Bình liên tục ở nột bên xíu giục Tony bóp cò.
Thẩm Quân Đình vẫn đứng đó không lên tiếng, anh không tin Tony có thể ra tay với mình, anh cũng không làm gì sai nên không có gì phải sợ.
- Tony....!Đình tốt với anh như vậy, anh ấy là người thế nào tôi tin cậu rất rõ...!Đình tuyệt đối không làm điều có lỗi với cậu....
Cố Tuyên Nghi gắng gượng lên tiếng.
- Im miệng, mau in hết đi_ Tony hét lên, bàn tay cầm súng run lên, đôi mắt đỏ ngầu, in hằn to máu rõ rệt.
- Hôm nay, dù có phải chết ở đây tôi cũng phải khiến kẻ hại cha mẹ tôi trả giá.
Nói xong " Cạch" một tiếng, súng đã được lên lòng chỉ chờ người bóp cò
" Pằng...!pằng...!pằng"
- Đừng.....
Tiếng súng vang lên nối tiếp cùng với đó là tiếng hét thất thanh của Cố Tuyên Nghi, cô sợ hãi nhắm chặt mắt.
- Aaaaaaa.....
Tiếng kêu thất thanh vang lên, nhưng....!đó không phải tiếng của Thẩm Quân Đình.
Cố Tuyên Nghi mở mắt nhìn xung quanh thì bất ngờ phát hiện người trúng đạn là Thẩm Bình, ông ta bị bắn, chân và cả bụng, vết máu thấm đẫm chiếc áo ngoài.
- Khốn.....!kiếp...!Tony.....!c...cậu....
Thẩm Bình bị bắn không kịp trở tay, ngã khụy xuống, ngay cả súng đang cầm trên tay cũng theo đó rơi