Nắng thiêu đốt căn phòng vỏn vẹn có 15m2 khiến mọi thứ muốn bốc hơi, ngay cả cảm xúc sáng tác của bản thân dường như cũng bị cái nóng cuốn đi. Ngừng lạch cạch bên con laptop đã cũ mèm tôi bực tức gập máy giật chiếc áo phông vứt như cái giẻ trên giường mặc tạm vào người xuống nhà trông hàng giúp mẹ nhằm xua đi cái nóng. Không khí của tầng 1 có vẻ dịu hơn khiến cái đầu tôi bớt bốc hỏa, thả mình lên chiếc ghế salon bật quạt số to nhất rồi với chiếc điều khiển bấm nút để màn hình tivi hiện dần. Chuyển kênh MTV tôi lim dinh đôi mắt theo giai điệu bài hát Breathless của Shayne Ward, miệng cười mỉm vì chợt nhớ đến một anh chàng quen trên blog từng hỏi “Anh có nghe nhạc nào khác ngòai BSB như anh nói trong chuyện không? Anh nghe Shayne Ward đi giọng cũng khá giống BSB đấy” Ôi! Những người bạn xa lạ!
Chợt có tiếng ai đó gọi mua hàng, tôi vặn nhỏ volume nhỏm người một chút nheo mắt nhìn ra ngoài cửa. Chà! Cô bé sinh viên năm 3 trọ gần nhà vẫn hay mua hàng nhà tôi và thi thoảng anh em nói chuyện khá hợp! Nhoẻn miệng cười tôi cất giọng:
- Mua gì thế bé?
Gườm gườm đôi mắt trong veo nhìn tôi rồi hơi gằn giọng:
- Bảo anh bao nhiêu lần không gọi em là cô bé cơ mà! Đừng cậy mình già mà gọi người khác bé nhé! Cho em cái kem
Mở tủ kem để hơi lạnh buót xộc lên mặt mang lại cảm giác thư thái tôi thò tay với cho cô bé chiếc ốc quế. Chiếc kem còn bọc giấy màu xanh đỏ vừa đến tay cô bé đã liến thoắng:
- Ah MTV! Cho e ngồi ăn ở đây rồi xem ké 1 lúc anh nhé!
Cái gật đầu của tôi còn chưa xuống hết thì đôi bàn chân nhỏ nhắn đã rũ vội đôi guốc đế cói rồi thoăn thoắn bước vào trong nhà ngồi bên chiếc tivi. Tôi cũng đóng chiếc tủ kem lại và ngồi ở chiếc ghế đối diện. Cô bé vẫn dán mắt vào màn hình tivi cái miệng nhỏ nhắn thi thoảng nhại theo một vài câu trong bài hát, mái tóc dài buộc đơn giản thả dọc đến ngang lưng và đặc biệt là nó không hề ép, một điều khá lạ giữa cái thời mà trẻ con nứt mắt cũng đòi ép và nhuộm tóc. Bờ môi phớt hồng khá mỏng giải thích tại sao cô bé rất thích buôn đủ thứ chuyện và tò mò. Vài mụn ruồi nhỏ đậu quanh miệng lí giải việc cô bé là khách quen của tủ kem nhà tôi.
Bài hát hết, cô bé lắc nhẹ mái tóc khá nhiều dầu quay sang hỏi tôi:
- Anh này! Anh cho em hỏi tí nhé?
Gật khẽ cái đàu tôi đáp:
- Rồi! Em cứ hỏi? Trả lời được thì a phúc đáp ngay
Cô bé thè lưỡi liếm chiếc ốc quế rồi cất giọng:
- Anh là con trai chắc cũng từng cưa cẩm? Thế có nguyên tắc gì để cưa gái không anh?
Tôi cười khẽ
- Có chứ! Thứ nhất là đừng nên tỏ ra mình quá thích người ta tránh người ta kiêu, thứ hai là hãy làm họ mất