Hai tháng! Hơn sáu mươi ngày lăn lộn với những chuyến công tác triền miên và bộn bề công việc, hôm nay tôi mới có tạm gác mọi thứ sang một bên để lặng lẽ tiến vào quán café quen thuộc của mình. Chọn một góc ngồi ít ánh sáng chiếu vào và vắng vẻ như mọi khi, để tôi có thể thả mình vào bóng tối nhìn ra ánh sáng bên ngòai, để thấy rằng dù nó là ánh sáng của buổi chiều tàn nhiều mây âm u nhưng vẫn vô cùng giá trị với đôi mắt nằm trong bóng tối.
Cô bé phục vụ chúm chím nụ cười đưa tôi menu chọn đồ uống nhưng tôi ko buồn chạm đến chiếc menu mà liến thoắng ngay khi nụ cười còn chưa kịp thu lại:
- Cho a Dimal dâu đá, thật nhiều đá nhé!
Cô bé hơi co người lại bởi cơn gió mang nhiều hơi nước báo hiệu một cơn mưa sắp tới vừa thốc qua những ô cửa của tầng hai quán café nhẹ nhàng nói:
- Trời hơi lạnh hay là anh uống ấm ấm nhé!
Tôi mỉm cười nhìn cô bé rồi từ tốn:
- Em cứ lấy như anh bảo đi, tưng đấy đá không đủ để lạnh hơn anh đâu
Rồi lại đưa mắt nhìn về những cơn giông đang kéo đến phía ngòai cửa sổ để mặc cô bé lắc đầu khó hiểu rồi ngúng nguẩy bỏ đi.
Cốc nước đặt trên bàn lâu rồi mà tôi chưa buồn đụng đến, chỉ thi thoảng với lấy chiếc khăn giấy lau nhẹ những giọt nước đọng quanh thành cốc như những giọt lệ long lanh dường như nó đã thành thói quen của bản thân tôi từ khi nào không hay, tôi vẫn sợ nhìn những giọt mồ hôi, sợ nhìn những giọt nước mắt dù chỉ là của một cái cốc vô tri vô giác. Chợt một giọng nói lanh lảnh vang lên kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ viển vông:
- Anh đến lâu chưa! Đường hơi tắc lên e đến muộn chút!
Bàn tay vội vo viên tờ giấy trắng rồi kín đáo thả xuống nền nhà, hơi tựa vào chiếc ghế đệm êm ái tôi nhìn lên. Cất nụ cười nửa miệng rồi cất giọng hết sức trìu mến:
- Không sao! Em ngồi đi! Anh cũng mới đến thôi mà!
Em ngồi xuống đối diện tôi, bàn tay thon nhỏ với những chiếc móng được đánh màu tỉ mỉ đưa lên vuốt những giọt nước mưa đang bám vào những lọn tóc uốn xoăn quý phái nhuộm một màu nâu vàng. Đôi mắt cương nghị không còn nằm sau cặp kính nữa bởi em đã phẫu thuật trở nên dịu dàng hơn khi đi kèm với nó là đôi lông mày cắt tỉa gọn gàng và mềm mại. Đưa bờ môi tô son đỏ hồng nhấp hụm nước lọc của người phục vụ đưa ra em cất giọng tươi tỉnh:
- Hôm nay em lên Hà Nội đại hội cổ đông nên tự dưng muốn hẹn gặp anh, cũng phải 3 năm rồi em chưa gặp anh ấy nhỉ.
Tôi hướng đôi mắt mình vào em với một vẻ mặt đầy tâm trạng rành rọt từng tiếng:
“ Chính xác là 3 năm, 2 tháng, 14 ngày, 2h…” rồi cúi xuống ra vẻ xem giờ “ và 14 phút em ạ!”. Lặng đi gần 1 phút để mặc em mắt trợn tròn và cái miệng đang lắp bắp trên khuôn mặt đầy sự ngỡ ngàng tôi mới bật cừoi thật to
- Anh đùa đấy! anh cũng chỉ nhớ là hơn 3 năm thôi! Làm sao mà nhớ dai đến thế được.
Em dãn hẳn khuôn mặt đã xuất hiện những dấu vết của thời gian dù dấu vết ấy còn rất mờ và nằm dưới lớp phần nền e đánh lên trên nó.
- Anh vẫn biết đùa nhỉ? Thảo nào mà anh vẫn trẻ thế! Trông em với anh giờ như hai chị em ấy!
Tôi hơi trầm giọng xuống:
- Vì anh chưa phải một người đàn ông thực thụ mà!
- Sao anh lại nói thế! Theo anh thế nào mới là một người đàn ông!
Trả lời em trong nụ cười buồn với ánh mắt nhìn ra màn mưa ngòai ô cửa:
- Vì một người đàn ông thực thụ còn phải là người chồng, người cha nữa em ạ!
Câu trả lời dường như đã