Lưu Tuyết Khuê không thấy kẻ mình vừa giúp đỡ ở đâu nên cũng có đôi chút quan tâm đến, chỉ là nàng muốn xem tài năng thực sự của vị tiểu thư ấy có như là lời đồn đại mà thiên hạ đã nói về tiểu thư họ Vương gảy đàn như một vị tiên nữ trên thiên đình đang sử dụng một loại phép nào đó hay không.
Khi đang chờ đợi phần diễn của mình Lưu Tuyết Khuê có nghe thấy được mọi người đang bàn tán với nhau về việc một tên gia nhân đã thắng cuộc trong cuộc thi đối câu thì khẽ nhíu mày, trong đầu lại nhớ đến cái người lúc nãy đi vào đây không chỉ một mình thì liền ngay sau đó nàng biết được người thắng cuộc thực chất đã là ai.
Tiểu thư Lưu của chúng tôi muốn gặp tiểu thư Vương..
Vương Đỉnh Hoa đang quan sát mọi người đang cùng nhau thi vẽ tranh thì quay sang nhìn khi có người nói ở phía sau lưng.
Ta không đi.
Vương Đỉnh Hoa từ chối thẳng thừng mà bỏ ngoài tai lời nói của một a hoàn, chắc chắn là người của cô ta rồi.
Vương Đỉnh Hoa cô thừa biết!
Cô ta không đồng ý sao?
Lưu Tuyết Khuê nghe lời nói lại từ a hoàn, nàng cũng không muốn bắt ép người kia nên mặc kệ vậy, chỉ là bây giờ không có cơ hội để chứng kiến tài năng ấy thôi.
Lưu Tuyết Khuê khiêm tốn khi bản thân nàng lại biết hát biết ca còn biết thổi tiêu nhưng lại có chút trông chờ và tài lẻ của người khác.
Tiểu thư, sắp đến phần của người rồi.
Ta biết rồi.
Lưu Tuyết Khuê gật đầu rồi vuốt ve cây tiêu trên tay, vật này theo nàng đã rất lâu.
Đây là món quà từ ngoại tổ mẫu trong hôm sanh thần lần thứ mười hai của nàng nên bản thân rất trân quý nó cũng như là người đã tặng món quà này, nhưng người thì không còn nữa mà vật thì vẫn ở đây.
Lưu Tuyết Khuê cười buồn vì nhớ đến ngoại tổ mẫu vì đây là người mà có lẽ từ trước giờ nàng thân nhất.
Lưu Tuyết Khuê đứng dậy và từ từ bước ra, mọi người dường như rất trông chờ vào tiếc mục này để thưởng thức tài năng của tiểu thư Lưu mà thiên hạ đã đồn đại bấy lâu nay.
Lưu Tuyết Khuê bước ra với tâm thái ôn nhu nhàn thục, phong tư xước ước, tà áo tung bay ở phía sau làm những nam nhân phải trố mắt nhìn một cách say đắm.
Lưu Tuyết Khuê hoa nhan nguyệt mạo đứng trước đám đông, lần lượt những người thi cùng với nàng cũng bước ngay sau đó nhưng phải ngậm ngùi làm nền cho nữ nhân phía trước.
Lưu Tuyết Khuê hoà lẫn vào những người thi cùng nhưng có lẽ chỉ có nàng mới là tâm điểm để mọi người phải để ý tới.
Một bản hoà tấu cất lên thật da diết, đến mãi vào giữa bài Lưu Tuyết Khuê mới bắt đầu cất tiếng tiêu tha thiết, êm dịu.
Đôi môi nhỏ nhắn, đỏ hồng của nàng làm cho nhiều người phải nhắm mắt lại tận hưởng sự thanh bình nơi cõi lòng vì âm thanh tuyệt đỉnh ấy, cả không gian như đắm chìm vào trong bản hoà tấu này.
Vương Đỉnh Hoa lặng người khi nghe thấy một bản nhạc không lời vang lên, cô bất giác men theo đường đi đến nơi tổ chức âm nhạc.
Trước mắt cô là những người tài năng đang thi thố với nhau như những người nhạc công thực thụ, nhưng hoà lẫn trong đám đông ấy chỉ riêng Lưu Tuyết Khuê là tâm điểm nổi bật nhất, khi thổi tiêu trông nàng có lẽ xinh đẹp hơn thường ngày thì phải, bàn tay thon dài chạm nhẹ vào những lỗ hỏng của vật gỗ trông thật đơn giản nhưng đã hoà cùng một bản tấu tuyệt vời như thế này thì chắc chắn sẽ rất khó.
Vương Đỉnh Hoa lắc đầu gạt bỏ sự mê mẩn điên rồ của mình, cô ta có gì đâu chứ, cô cũng có thể học được mà.
Vương Đỉnh Hoa phất áo quay lưng bỏ đi, không biết được người kia đã nhìn thấy mình và lẳng lặng quan sát từng cử chỉ.
Cô ta tại sao lại được yêu mến? Cô ta có gì hơn ta?
Vương Đỉnh Hoa ghen ghét nói, từ khi người này xuất hiện làm cho cái tên Vương Đỉnh Hoa dường như bị phai mờ đi.
Thật tức chết mà, cái gì gọi là tài sắc vẹn toàn? Cái gì gọi là hoàn hảo vô song? Vương