Thưa công chúa, hoàng đế cho gọi người ạ!
Lưu Tuyết Khuê với dáng vẻ mệt mỏi mà gật đầu, đi đến bàn trang điểm để cho cung tần hậu hạ mình.
Sau đó nàng cùng với hai cung nữ khác cùng đi đến cung điện của vua Minh Triệu, tức phụ hoàng của Lưu Tuyết Khuê.
Bái kiến công chúa
Nghe có tiếng người nói ở phía sau, Lưu Tuyết Khuê bèn dừng chân mà xoay lại.
Là một cô gái đang vấn an mình, khi nàng cho miễn lễ thì người đó mới ngước lên nhìn cùng với nụ cười tươi phút chốc làm cho vị công chúa này tim đập rộn ràng.
Ta được phép đi cùng ngươi chứ?
Lưu Tuyết Khuê khẽ gật đầu sau đó cất bước đi, hai cung nữ kia cũng biết điều mà càng lùi về sau để chừa không gian cho họ.
Vương Đỉnh Hoa cùng Lưu Tuyết Khuê đi song song với nhau, cô để hai tay ở phía sau rồi nói.
Công chúa đi đâu sao?
Phải, ta đến gặp phụ hoàng
Cô gật gù ồ lên một tiếng, chợt nhớ ra mình chưa giới thiệu tên cho người này biết nên Vương Đỉnh Hoa đứng lại.
À, ta tên Vương Đỉnh Hoa con gái độc nhất vô nhị của quan võ Vương Đỉnh Thất.
Sau này ta nhất định sẽ được như phụ thân ta!
Lưu Tuyết Khuê chợt dừng lại, xoay người nhìn người kia đang ra vẻ.
Không biết đây gọi là khoác lác hay gọi là bản lĩnh nữa, nhìn vị công chúa kia cười mình mà Vương Đỉnh Hoa chợt không hài lòng.
Ngươi không tin ta à?
Ta thấy ngươi thôi ý định đó đi.
Hết chuyện lao vào con đường nguy hiểm
Vương Đỉnh Hoa đi theo sau cô gái kia, không tin thì thôi chứ mắc gì bảo người ta từ bỏ ước mơ? Cái người này nếu không xinh đẹp, nếu không phải là con của Vua thì cô đã dạy cho một bài học rồi.
Đó là ước mơ cả đời của ta, còn ngươi? Ước mơ của ngươi là gì?
Lưu Tuyết Khuê lần đầu tiên có người đưa ra câu hỏi đó cho mình thì hơi bỡ ngỡ, trước giờ nàng chỉ biết loanh quanh trong cung chưa hề biết thế giới bên ngoài là như thế nào, chôn mình trong thư viện đọc sách, vẽ tranh, làm thơ chỉ với những việc nhàn nhã đấy mà ngoảnh đi ngoảnh lại từ nhỏ cho đến tận bây giờ.
Chưa có cơ hội để suy nghĩ đến việc bản thân mình muốn gì, làm gì và trở thành ai.
Khi sinh ra, nàng đã có tất cả! Lưu Tuyết Khuê cả đời sống trong nhung lụa, sống hơn 20 năm trên đời gọi là người chưa từng trải là đúng với sự thật! Không thể chối biện được.
Ngươi im lặng? Bộ ngươi không có điều gì muốn làm hay sao?
Ta có..
nhưng không biết có được gọi là ước mơ hay không.
Ngươi cứ nói.
Lưu Tuyết Khuê dừng chân, vẫn tư thế đó mà cất tiếng nói.
Vương Đỉnh Hoa ở sau nhìn dáng vẻ của người phía trước từ từ quay sang nhìn mình.
Ta muốn được ra khỏi đây, ta muốn được ngắm nhìn trời đất ngoài cung, ta muốn ngắm dòng người qua lại, ta muốn một lần được trở thành người thường.
Vương Đỉnh Hoa trợn mắt bất ngờ trước lời nói của vị công chúa này, thiên hạ muốn trở thành công chúa vì ngưỡng mộ tài năng, vì thèm thuồng quyền thế.
Công chúa lại muốn trở thành một người trong thiên hạ, muốn mình không bị các quy củ trói buộc, muốn được sinh hoạt như một thường dân.
Vương Đỉnh Hoa bật cười khanh khách làm cho nàng hết sức ngạc nhiên và khó hiểu.
Ngươi cười cái gì?
Ta lại không thể ngờ công chúa có ước mơ giản dị như vậy.
Đối với ngươi thôi
Lưu Tuyết Khuê xoay người bỏ đi, nói vậy nghĩa là giản dị nhưng thực hiện thì quả thật không giản dị một tý nào, thân là công chúa lại còn là con gái lớn của Vua có biết bao nhiêu trọng trách đối với một nữ nhân cần nàng gánh vác, huống hồ chi mong muốn mình được tự do và làm những điều mình thích.
Quả thật rất khó đối với Lưu Tuyết Khuê và dường như nàng không dám nghĩ đến việc này.
...
Vương Đỉnh Hoa trốn tập luyện một buổi rồi vào một góc để nghỉ ngơi.
Nằm trên bãi cỏ dưới tán cây to mà ngắm nhìn bầu trời tươi mát, miệng ngậm lấy một chiếc lá vừa mới rụng, tay để lên trán mà thiu thiu ngủ.
Trong lúc dần chìm vào trong giấc ngủ bên tai nghe thấy tiếng tiêu vang ra, cơ thể Vương Đỉnh Hoa liền bật dậy như có lò xo.
Đôi chân vô thức men theo âm thanh