Không được cư xử thô lỗ, không được lớn tiếng với con nhà người ta, phải nhẹ nhàng tinh tế vì dù gì nàng cũng là nữ nhân mà.
Không được nóng tính vô cớ và tìm ra thêm một lý do nào đó để ghét người ta thêm, rõ chưa?
Hồ Thái Đức hết lần này đến lần khác căn dặn về cách hành xử vô ý thức của vị tiểu thư họ Vương này, cô gật gù cho có lệ nhưng lại để tai này lọt qua tai kia, chỉ biết hắn thật sự nói rất nhiều và muốn tống cổ cái tên này đi ngay lập tức mà thôi.
Ngươi nói đủ chưa? Lần này là ngươi lặp lại lần thứ bao nhiêu rồi?
Vậy mà nàng có chịu lắng nghe đâu? Nhìn vẻ mặt chán đời của nàng là ta cũng rõ.
Ngươi cứ việc chuẩn bị đưa cho ta hết tất cả tài sản đáng giá của ngươi đi, đừng có dạy ta bất cứ thứ gì cả.
Ngươi nên nhớ, ta là Vương Đỉnh Hoa.
Nghe rõ chưa?
Vương Đỉnh Hoa nghiến răng ken két nhấn mạnh từng chữ và không quên mạnh bạo nhéo tai tên công tử lắm mồm.
Vô tình cảnh tượng này bị bắt gặp bởi ông Vương nên vị tiểu thư từ cọp cái hoá thành mèo con khi bị cha mình mắng chửi.
Riêng Hồ Thái Đức được phen thích thú vì được ông thay mặt trả thù cho mình.
Vương Đỉnh Hoa tuy vậy cũng không hài lòng khi mình phải thay đổi tất cả để có thể tiếp tục hành trình làm bạn với Lưu Tuyết Khuê, dù sao thì cô vẫn muốn đuổi cổ nữ nhân này rời khỏi Lĩnh Cương, điều quan trọng phải nên khắc sâu vào tâm can.
Lưu Tuyết Khuê khi nghe a hoàn nói rằng có khách quý đến tìm thì mới ngớ người ra khi khách quý đó lại chính là tiểu thư kiêu căng, cọc tính vừa giận dỗi mình hôm qua.
Vào chính căn nhà của người mình ghét, Vương Đỉnh Hoa có chút rùng mình vì cái quyết định điên rồ này, cô được Lưu Tuyết Khuê vui vẻ dẫn đi tham quan căn nhà và giới thiệu về những đồ cổ có giá trị do cha mình sưu tầm.
Không những thế, cô lại còn được nàng tặng cho vài món quà mặc dù hôm qua chính cô là người lớn tiếng và nóng tính với nàng nhưng bây giờ khi đến nhà bất chợt không báo trước, người này vẫn vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Thoáng chốc Vương Đỉnh Hoa cô thấy bản thân mình có lỗi đôi chút.
Trước mặt là một thư phòng rộng lớn chứa hàng tá các quyển sách mang nhiều thể loại khác nhau, được chủ nhân căn phòng này giải thích thì cô mới có dịp được biết rằng sở thích và đam mê đọc sách của Lưu Tuyết Khuê to lớn và mãnh liệt như thế nào.
Kế bên là một chiếc hộp được đặt một nơi sáng sủa trước cửa sổ, cô tò mò đi đến chạm tay vào nó.
Lưu Tuyết Khuê đứng bên cạnh mở ra để người này có thể tận mắt thưởng thức thứ ở bên trong, đây chính là cây tiêu mà nàng đã sử dụng vào buổi tranh tài hôm ấy.
Nàng cầm nó trên tay rồi nhẹ cười, một nụ cười buồn khi nhìn nó thì nàng luôn nhớ lại kỷ niệm tươi đẹp của mình.
Đó là một kỷ niệm giữa ta và ngoại tổ mẫu.
Vì không muốn nhắc đến chuyện buồn của người khác nên Vương Đỉnh Hoa đành rời khỏi đây đồng thời nói sang chuyện khác, chính vì vậy Lưu Tuyết Khuê nhanh chóng cất gọn cây tiêu về chỗ cũ và đóng cánh cửa thư phòng lại.
Ta muốn đi dạo.
Nàng gật đầu đáp ứng và từ chối việc a hoàn đi theo mình, ngay cả cô hôm nay đến cũng không cùng gia nhân đi đến nên việc gì nàng phải làm khác với người này cơ chứ.
Hai vị tiểu thư một lần nữa đi tản bộ cùng nhau và thật khó khăn khi Vương Đỉnh Hoa phải cẩn thận với lời ăn tiếng nói của mình, cô sợ rằng bản thân vô ý vô tứ bất chợt lại khiến nữ nhân này buồn lòng thì mọi chuyện xem như toang toác mất.
Đối với một người hay để tâm đến mọi thứ xung quanh như Lưu Tuyết Khuê thì điều đó là không qua mắt khỏi sự nghi ngờ của nàng, từ việc Vương Đỉnh Hoa đến nhà nàng đến việc hành xử khác thường làm nàng buộc phải gặn hỏi nguyên nhân.
Hôm nay ngươi có ăn trúng thứ gì bậy bạ hay không?
Không.
Thế tại sao ta lại trông thấy ngươi thay đổi bất ngờ như vậy, thật làm cho ta đáng nghi mà.
Cũng mặc ngươi, ta chỉ mong ngươi rời khỏi đây mà thôi nên việc ta hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là điều đúng đắn.
Cô dừng lại khi có một quả bóng làm bằng nhánh cây đang lăn về phía mình, nhìn trước mặt là những đứa trẻ cùng với gương mặt lo lắng, hoảng sợ khi chúng biết mình đang đụng độ phải ai.
Vương Đỉnh Hoa nhếch mép đưa chân đá quả bóng về phía chúng và không quên nói vài lời hâm doạ.
Tránh xa ta ra.
Chúng ngạc nhiên khi thấy tiểu thư Vương hôm nay thật khác lạ, không phải lúc trước kẻ khác vô tình để quả bóng rơi về phía đường đi của cô thôi thì đã bị mắng chửi hay thậm chí bị đánh te tua hay sao? Tưởng rằng mình đã gặp ma và không tin được đó là Vương Đỉnh Hoa, chúng bỏ của chạy lấy người làm cô phải nhăn mặt khó hiểu.
Nghe tiếng cười gần bên tai, cô quay sang bắt gặp nữ nhân bên cạnh đang che miệng cười khúc khích làm bản thân đặt ra một câu hỏi lớn trong đầu.
Ngươi cười cái quái gì?
Ngươi không biết vì sao bọn trẻ lại sợ hãi?
Nhìn vẻ mặt đang ngớ ra của cô, nàng nhanh chóng giải thích vấn đề vì lũ trẻ cũng đang trong tình trạng khó hiểu như nàng về vị tiểu thư nhiều chiêu trò này.
Chúng không tin vào mắt mình rằng tiểu thư Vương hôm nay trở nên hiền lành và khác lạ.
Ta thì có làm sao? Vậy thiên hạ muốn ta luôn là người thô lỗ thích đánh đấm và hay chửi rủa?
Lưu Tuyết Khuê bị người này hiểu sai ý nên nàng nhẹ nhàng lắc đầu, vẫn chất giọng ngọt ngào ấy mà ân cần giải thích.
Không ai muốn ngươi trở thành một người như vậy cả, chỉ là nhìn không quen.
Nếu như ngươi thật lòng muốn thay đổi bản thân mình, cứ duy trì và tiếp tục thái độ hôm nay, dần mọi người cũng sẽ quen về việc đó.
Ta không biết nguyên do gì làm ngươi thay đổi như vậy nhưng quả thật ngươi đã làm rất tốt.
Lưu Tuyết Khuê vừa nói vừa chầm chậm sải bước đi, riêng về cô thì chợt khựng lại khi nghe lời khen từ kẻ mình ghét.
Mình thay đổi như vậy là tốt sao?
Nhưng dù gì ta vẫn muốn ngươi là chính ngươi, một người kiêu ngạo, đắc thắng, tự cao tự đại và không nề hà hay không kiêng dè điều gì.
Tuy hôm nay ngươi có hơi thiếu tự nhiên đôi chút nhưng cũng không thể bác bỏ được ý tốt của ngươi về sự thay đổi này.
Lưu Tuyết Khuê dừng chân mà xoay người lại để đối mặt với người đang chậm rãi lê bước ở phía sau, cô ngước nhìn gương mặt xinh đẹp của nữ nhân họ Lưu cùng với nụ cười tươi sáng trên môi, bản thân lại một lần nữa có chút ngứa ngáy trong lòng mà không tài nào hiểu được.
Câu từ của ngươi thật mâu thuẫn, vậy ý của ngươi muốn ta phải như thế nào?
Ta nói rồi, ta muốn ngươi là chính ngươi!
Vậy mà nói vòng vo làm gì không biết, phiền phức.
...
Thoáng chốc thì tình bạn giữa Vương Đỉnh Hoa và Lưu Tuyết Khuê đã diễn