* * *
Đội hỗ trợ đã đến. Họ tủa ra tìm kiếm khắp công viên theo lời Khang Lâm.
Anh cũng chộp lấy chiếc đèn pin từ đồng nghiệp rồi tiếp tục gọi lớn tên Tuyết Nghi.
Cơn mưa nhẹ hạt hơn, nhưng vẫn còn dai dẳng.
* * *
- Chắc cậu đã đi rồi... Thư Kỳ...
Tuyết Nghi cầm cự, cô chỉ còn cách nắp giếng một gang. Cổ, tay và chân mỏi nhừ. Mắt cũng không mở nổi.
- Không sai. Tất cả là lỗi của bọn mình. Bọn mình đã liên tiếp phạm sai lầm, và rồi không có cách nào dừng lại được... Không phải là cậu, bọn này sẽ còn làm tổn thương nhiều người khác. Mình không trách cậu. Tuyết Nghi có chết... cũng không thể trách cậu. Chỉ nuối tiếc đã không có cơ hội để mọi người nhìn lại bản thân... Nếu cậu vẫn chưa đi, nếu may mắn là cậu vẫn ở ngoài đó, nghe những lời này của mình. Hy vọng từ nay cậu được thanh thản mà siêu thoát. Bọn mình có lỗi với cậu. Xin lỗi cậu...
Đôi môi Tuyết Nghi mấp máy thêm vài hơi thở, rồi cơ thể lả đi, chìm vào làn nước tối nghịt...
Một giọt nước mắt của ai đó khẽ rơi...
* * *
- Tìm thấy một chiếc giày!
Người của Khang Lâm hô lớn. Anh tiến về phía họ.
- Đúng là giày của cô ấy. Mọi người mau xem xét kỹ xung quanh, không được bỏ sót chỗ nào!
Khang