Đêm hôm đó tôi nằm mơ, mơ Phi Yên mỉm cười ấm áp, ánh mắt trong veo như ngày nào, em gọi tôi bằng giọng nói dễ thương.
"Anh Cảnh Sanh, mau tới đây, mình sẽ chơi tàu lượn siêu tốc!"
"Cảnh Sanh, đừng để đôi mắt chỉ toàn là sa mạc."
Bất chợt, hết thảy đều thay đổi, nét mặt Phi Yên biến thành kìm nén đau khổ, tiếng rên rỉ trôi ra từ đôi môi đỏ mọng.
Lôi đè trên người em giống như con dã thú, điên cuồng tàn sát.
Phi Yên muốn kháng cự nhưng không thể, chỉ biết đong đưa theo động tác của cậu ta.
Cơ thể trắng nõn gầy yếu đẹp một cách kì lạ, đột nhiên, em nhìn thấy tôi, ánh mắt xinh đẹp của em như đang nói, "Cảnh Sanh, cứu em với..."
Mà tôi lại cuộn mình trong góc, run rẩy.
Hình ảnh lại thay đổi, Phi Yên đứng trước mặt tôi, sắc mặt trắng bệch, cơ thể dính đầy máu, đôi môi tím tái, ánh mắt phẫn hận nói rằng, "Cảnh Sanh, anh là đồ hèn!"
Tôi bừng tỉnh trong sợ hãi, cả người mướt mồ hôi lạnh, ngồi dậy, châm một điếu thuốc, hút mấy hơi thật sâu, cảm xúc mới dần dần ổn định.
Tôi là một thằng hèn, từ xưa tôi đã biết điều đó, tôi biết cách vừa bảo vệ mình, vừa lấy được thứ mình muốn.
Thí dụ như cơ hội sinh tồn, thí dụ như tình yêu...
Tôi biết, tôi phải chờ đợi, tựa như nhiều năm trước chờ đợi miếng thịt kia.
Cho dù...!Nó đã thay đổi mùi vị.
Vốn định ngủ thêm một lúc, nhưng hình ảnh đáng thương của Phi Yên luôn xuất hiện trong đầu, quá mức rõ ràng, kết quả một đêm thức trắng.
Hôm nay, Lôi muốn tôi giải quyết một chuyện, một chuyện tôi cũng cực kì muốn làm...
Thằng nhãi Hàn Tĩnh Ảnh quả thật không đơn giản, vừa nhận ra tình thế không ổn liền ra tay trước, làm vài anh em của chúng tôi bị thương.
Nhưng cậu ta còn thê thảm hơn, rơi xuống biển đến giờ vẫn chưa nổi lên, khả năng bị chìm sâu, chẳng mấy chốc sẽ thành mồi cho cá.
Nếu Hàn Tĩnh Ảnh không phải người trong lòng của Phi Yên, thật ra tôi có thể đề nghị Lôi thu cậu ta làm thuộc hạ, dù sao cũng là nhân tài hiếm có.
Đáng tiếc, Phi Yên yêu cậu ta, chỉ bằng một điều này thôi, cậu ta chết ngàn vạn lần cũng không đủ...
Thời gian trôi qua ba tháng, điều tôi dự tính không xuất hiện, tương phản, Lôi càng ngày càng hứng thú với Phi Yên.
Tại sao lại như vậy? Thật sự quá khác thường.
Trước kia Lôi luôn có đồng thời vài bạn tình, bất kể nam nữ, hơn nữa không vượt quá nửa tháng.
Hiện tại, ngày nào cũng chỉ có mình em.
Các anh em đều nói Lôi thay đổi, phải lòng một cô gái kì lạ, một cô gái im lặng không khác gì vô hình.
Đúng vậy, nhìn vào mặt ngoài, Lôi đối xử với em khá tốt, không cấm đoán tự do, chu cấp áo cơm đầy đủ, nhưng lúc em ra ngoài nhất định phải có vệ sĩ đi theo.
Lôi cũng thích đưa em theo cùng, kể cả trong lúc họp.
Nếu có hứng, cậu ta không quan tâm hoàn cảnh xung quanh, thản nhiên ôm em vào lòng.
Cậu ta còn đang chơi, hơn nữa càng chơi càng hăng.
Đôi lúc khi ôm em, Lôi nhìn tôi cười, nụ cười ấy làm cho tôi run sợ.
Vết thương của Phi Yên lành rất chậm, tôi nghĩ việc này có liên quan đến Lôi, cậu ta không quan tâm đến sức khỏe của em, vậy nên vết thương cứ lành lại nứt, lành lại nứt, không ngừng lặp lại.
Lôi hào phóng cho em dùng thứ thuốc tốt nhất, đồng thời, cũng không kìm nén dục vọng của mình.
Trước kia Lôi lên giường với bạn tình, tôi luôn đứng trông coi bên cạnh.
Nhưng từ sau lần đó, mỗi khi hoan ái với Phi Yên, cậu ta đều điều tôi ra ngoài cửa.
Thật may mắn, nếu ngày ngày nhìn thấy...!Tôi sẽ phát điên lên mất.
Mỗi lần Lôi xong việc, tôi đều phải thu dọn giúp cậu ta, tôi trực giác cảm thấy Lôi cố ý, nhưng vì sao phải làm như vậy? Là cảnh cáo, hay xuất phát từ ghen tị?
Thật ra, thu dọn với tôi là một loại khổ hình.
Lần nào Lôi cũng rời đi trong thỏa mãn, nhưng Phi Yên, em cuộn mình trên giường lớn lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt, môi dưới bị cắn ra dấu răng đỏ tươi.
Để ý đôi lúc ga giường có vết máu, ban đầu tôi còn nghĩ do vết thương trên vai em, nhưng về sau mới phát hiện, sự thật căn bản không phải vậy.
Tôi thấy hoảng sợ, tuy biết Lôi có dục vọng mãnh liệt, nhưng cậu ta chưa bao giờ ham mê SM.
Chẳng lẽ, ngay điều này cũng đã thay đổi?
Tôi muốn hỏi Phi Yên, nhưng không biết mở miệng ra sao.
Hiện tại em giống như một làn khói mỏng, một cơn gió cũng có thể thổi tan.
Cơ thể vốn gầy gò nay càng trở nên suy nhược.
Lôi thuê rất nhiều người tới chăm sóc em, em lại ít khi trò chuyện cùng bọn họ.
Lôi không hạn chế tự do của em, em lại ngày ngày ôm gối, ngồi trước cửa sổ nhìn bầu trời, ánh mắt bình lặng như hồ nước, hoàn toàn không thấy hình bóng cô gái hoạt bát ngày xưa.
Hàn Tĩnh Ảnh mang linh hồn em đi, để lại một thân xác không hơn không kém.
Lôi, cậu dùng trăm phương ngàn kế để đoạt về điều này, rốt cuộc trò chơi kia ai thua ai thắng?
Chỉ những lúc nhìn đàn chim bay lượn ngoài bầu trời, khuôn mặt ảm đạm của em mới rạng rỡ đôi chút.
Tôi biết em mong đợi điều gì, nhưng tôi không chắc em có đợi được ngày đó hay không.
Phi Yên lúc nào cũng thong dong bình tĩnh, cho dù vừa hoan ái xong, Lôi muốn em mặc váy khoét ngực, em cũng thản nhiên làm theo, để lộ những vết hôn trên cổ.
Chỉ riêng lúc Lôi ôm em vào lòng, khuôn mặt em mới trở nên trắng bệch, ngay cả môi cũng hơi run run.
Tôi biết em sợ hãi, Lôi cũng vậy.
Nỗi sợ của em làm tôi phẫn nộ, còn Lôi thì hưng phấn...
Mỗi khi gặp tôi em vẫn cười, nhưng không còn giống ngày trước.
Phi Yên có rất nhiều kiểu cười, nghịch ngợm, giống cỏ xanh mùa xuân; Ấm áp, như tia nắng ban hè; Mà hiện tại, phiêu dạt như mây, gió thổi sẽ mất.
Tôi hổ thẹn trong lòng, thường xuyên tránh ánh mắt của em, em cũng biết.
Có lần em nói, "Cảnh Sanh, anh tin không? Em