Vết thương ở chân khá nghiêm trọng, tạm thời không thể đi lại, tình hình bên ngoài không biết thế nào, nhưng tôi nghĩ chắc hẳn Lôi đã thoát hiểm.
Nhưng một khi kẻ địch dám trắng trợn công kích chúng tôi, nhất định kế hoạch sẽ không dừng ở đây, vậy nên tôi không thể tùy tiện xuất hiện, đành ngủ đông ở trong nhà cô gái này.
Tuy là tầng hầm ngầm, nhưng được bố trí rất thoải mái gọn gàng, tôi không biết phòng con gái trông sẽ như thế này.
Phòng ngủ của Lôi chỉ có hai màu đen trắng, rất khí thế, nhưng lại khiến tôi cảm thấy lạnh.
Mà dường như em lại rất thích những gam màu nóng, từ đèn bàn đến giấy dán tường, cả ga giường và vỏ gối, không phải màu cam thì sẽ là màu hồng nhạt, phối hợp hoàn hảo, trông không tầm thường, cảm giác này nên miêu tả thế nào đây? Thật ấm áp...
Cô gái này luôn khiến tôi cảm thấy khó hiểu, em nói mình đến từ một thành phố nhỏ phía bắc, còn nói quê hương em rất đẹp, đặc biệt là mùa đông, nơi nơi phủ màu trắng, mọi thứ đóng băng, tuyết bay vạn dặm.
Em nói thích nhất mùa tuyết ở quê hương, lúc tuyết rơi giống như miêu tả trong bài thơ của Sầm Than vậy, "Dường như qua một đêm gió xuân thổi về; Ngàn cây vạn cây hoa lê nở rộ".
Thành phố này chưa từng đổ tuyết, những thứ tôi biết về nó chỉ giới hạn trong tivi, chưa từng thấy tận mắt.
Tôi cũng không biết ai là Sầm Than, tôi chỉ biết giết người.
Nhưng tôi chợt sinh ra một ham muốn, nếu có cơ hội, nhất định phải đến quê hương em xem thử một lần.
Tôi không rõ, nếu em thích quê mình như vậy, thích đến mức tốt nghiệp đại học xong liền về quê, bỏ qua cơ hội được ở lại trường giảng dạy, sau đó cũng có một công việc ổn định, thì tại sao còn muốn tới nơi này? Lẻ loi một mình, không người quen biết, sống trong một thành phố xa lạ, mỗi ngày lo chuyện kiếm sống bôn ba, nhưng chỉ đủ tiền thuê một tầng hầm ngầm.
Rốt cuộc em nghĩ những gì vậy?
Với thắc mắc của tôi, em chỉ cười nhẹ, trong mắt tồn tại thứ đau thương khó có thể diễn tả bằng lời.
Em không muốn nói, tôi cũng không hỏi lại, dù sao chúng tôi cũng chỉ là người lạ.
Ngày nào em cũng bộn bề nhiều việc, không có hộ khẩu bản địa, em không tìm được công việc ổn định, vậy nên ban ngày đi làm ở siêu thị, buổi tối đến quán bar làm phục vụ viên, vất vả thế nào không nói cũng biết, chẳng trách em lại gầy.
Cuộc sống tuy vất vả, nhưng lúc nào em cũng lạc quan, rất hay cười.
Chiều chiều em giúp tôi thay băng gạc, cái miệng nhỏ nhắn nói liến thoắng không ngừng, đều là mấy việc vặt vãnh hàng ngày, có khi nói đến chỗ thú vị, tự em sẽ cười ha ha, mất hết hình tượng, làm tôi chỉ biết trợn trắng mắt.
Bắt đầu từ khi nào thì, chính tôi cũng bị thói quen của em ảnh hưởng?
Lúc ban đầu, tôi cảm thấy em là người quá ồn ào, nhưng dần dà, những lúc không được nghe em nói, tôi lại cảm thấy không quen, cảm giác kia...!Hình như gọi là trống vắng.
Cứ như vậy qua nửa tháng, vết thương ở chân đã khá hơn nhiều, tôi có thể xuống giường đi lại một chút.
Nhìn em vất vả, tôi muốn giúp em làm mấy việc trong nhà.
Vì thế, tôi chọn một công việc mà tôi nghĩ mình có thể làm được, đó là giết cá.
Nhưng không hiểu sao con cá chết tiệt kia lại khó làm như vậy, rõ ràng hấp hối rồi còn nhảy tới nhảy lui, làm tôi nghiến răng nghiến lợi, bộ dạng muốn thảm hại bao nhiêu thì thảm hại bấy nhiêu.
Tôi kéo cao tay áo, không tin mình không hạ được nó.
Phi Yên đang đứng trên ghế thay bóng đèn, thấy tôi như vậy liền cười ngặt nghẽo, sau đó mất trọng tâm, lảo đảo ngã xuống dưới.
Tôi bỏ mặc con cá, lập tức chạy qua ôm lấy em.
"Cũng may anh phản xạ nhanh đấy nhé, nếu không em đã ngã thành ngớ ngẩn rồi." Tôi trêu chọc một câu, nào ngờ em lập tức đẩy tôi ra, sắc mặt trắng bệch, tôi cảm thấy em đang run rẩy.
Tôi trực giác cho rằng không phải em sợ cao, mà là đang sợ tôi.
Tại sao vậy? Để cứu mạng tôi, em có thể đưa tôi về nhà, chăm sóc tôi cẩn thận, nhưng lại sợ hãi sự đụng chạm của tôi? Hay là em sợ hãi bị đàn ông đụng chạm? Rốt cuộc, quá khứ của em đã