Ôi không!!
Cái giọng này… tôi đã rất quen thuộc từ lâu rồi. Đây là trùng hợp? Hay là do sự sắp đặt cố ý của ông trời?
Chết tiệt, tim lại đập nhanh nữa rồi, sao lại hồi hộp ngay vào lúc này chứ?? Ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa đường đưa lối cho tôi vào ngay nhà hắn thế này?? Lại còn nói chuyện rất thân thiết với bà hắn nữa!!!
- Ơ Lam…
Thái Tuấn sửng sốt nhìn tôi, còn tôi chỉ biết cười ngượng ngùng rồi vẫy vẫy tay với hắn:
- Hihi, chào… chào anh…
- Ủa, hai đứa biết nhau à? – Bà Hòa hỏi.
- V… vâng, anh Tuấn là đàn anh học trên cháu hai lớp… - Chết tiệt, giọng nói tự nhiên lại trở nên lắp ba lắp bắp như thể bị phát hiện làm điều mờ ám vậy, ôi hai cái ngón tay ngu ngốc, nói là được rồi lại còn giơ lên hình chữ V để minh họa nữa. Lam ơi Lam à, trước mặt người đó mày tự dưng biến thành đứa ngốc nghếch nhất thế gian rồi, hic.
- Ồ, vậy ra hai đứa học cùng trường sao? – Bà có chút ngạc nhiên, rồi tự dưng cầm lấy tay tôi cười đến xán lạn, - Hay là cháu ở lại ăn một bữa cơm với bà đi!
Hớ?? Tôi há hốc mồm với đề nghị bất ngờ của bà. Ở… ở lại ăn cơm với bà, tức là với cả… hội trưởng á? Có thể sao?? Tôi tự hỏi rồi không tự chủ liếc mắt qua chỗ Thái Tuấn, hình như mặt anh ta không được vui cho lắm. Sao thế nhỉ, hắn không vui khi tôi tới nhà hắn ư?
- Sao cậu biết nhà tôi?
- Tuấn, sao con lại hỏi thế? Lam là khách của bà, Lam đã giúp bà xách mấy cân khoai về đấy.
Đột nhiên hắn ném túi rau xuống, chạy đến chỗ chúng tôi, vẻ mặt khẩn trương chưa từng có:
- Bà, con đã bảo với bà là để con mua cho, nặng như thế làm sao bà xách nổi?? Với lại con kêu bà nghỉ bán mà, để con nuôi bà không được sao??
- Không được!! Con mới là người cần phải nghỉ làm thêm đấy. Tuấn, con còn đang là tuổi ăn tuổi học, bà không nỡ để con cực khổ, lúc nào cũng thấy con bán mạng đi làm thêm kiếm tiền, rồi còn thức đêm học bài, có biết bà đau lòng lắm không, con phải biết lo lắng cho sức khỏe của mình chứ!
Hơ… cuộc nói chuyện bình thường tự nhiên lại trở thành cãi vã (không ác ý) rồi, có phải là do có mặt tôi ở đây không? Tôi có phải đang nghe những điều không nên nghe?
Tự nhiên tôi thấy lòng mình nặng trĩu, thật không ngờ họ lại sống một cuộc sống khổ sở, khó khăn đến vậy, thế mà đứa ngu ngốc như tôi lúc đầu cứ tìm cách gây khó dễ cho Thái Tuấn. Thì ra đó là lí do vì sao ở trường tôi hay tình cờ bắt gặp hội trưởng ở trạng thái mệt mỏi, và việc hắn cuồng làm thêm cũng chỉ để kiếm tiền bươm trải cho cuộc sống khó khăn hằng ngày. Nào ai biết con người kiêu ngạo như hắn lại có hoàn cảnh như vậy đâu… Tôi bất giác nhìn qua căn buồng che rèm, không phải chứ, không phải họ là ba mẹ anh ta chứ? Họ đã mất… lại cùng một ngày…
Là thật sao? Thái Tuấn đã…??
Tôi bất giác chảy nước mắt, chỉ cần nghĩ đến điều đó là thấy lòng đau như bị dao cứa, thật bi thương… Tôi áy náy lắm, quyết định từ giờ sẽ đối xử thật khác với hội trưởng, sẽ không cáu gắt, không chống đối, không gắn chữ “cẩu” vào danh xưng “hội trưởng” nữa, cũng không gọi “hắn” mà sẽ thật lễ phép theo đúng nghĩa đàn em học lớp dưới đối với đàn anh,… tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể giúp được Thái Tuấn, chỉ cần là những việc tôi làm được.
- Sao cậu lại khóc?
Nghe thấy giọng Thái Tuấn, tôi giật mình quay lại thực tại, chết thật, lại để hắn, à quên, anh ấy nhìn thấy tôi thế này, một con người có lòng tự tôn cao vời như anh chắc chắn sẽ tức giận khi để người khác khóc vì thương hại mình. Tôi gạt phăng giọt nước mắt, lắc đầu cười nhạt:
- Không, em không khóc, tại có hạt bụi bay vào mắt nên…
- Thật không phải khi để cậu chứng kiến những thứ không hay ho. – Hội trưởng tự dưng tỏ ra khách sáo, hoàn toàn coi tôi như người xa lạ (thì đúng thế thật…).
- A không có gì, em không để ý…
Thái Tuấn thở hắt ra một tiếng:
- Bà hỏi cậu có muốn ở đây ăn cơm trưa không?
- A… - Tôi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, - Có có ạ...
Chỉ là thấy vẻ mặt mong chờ của bà tôi không nỡ từ chối, lát tôi sẽ gọi điện báo ẹ là ăn cơm nhà bạn, mẹ tôi cũng khá dễ tính về khoản này. Thấy Tuấn xách túi rau lên, tôi lon ton chạy ra cười nói:
- Hội trưởng, có cần em giúp gì không?
- Khỏi! – Mặc dù có ác khẩu nhưng tôi… đành nhịn, - À mà nếu cậu thực sự muốn giúp thì gọt khoai giúp bà tôi kìa, tôi đi nhóm bếp nấu cơm.
- Vâng!!
- Sao bữa nay ngoan như cún con vậy… - Tuy rằng lẩm bẩm nhưng tôi vẫn nghe thấy đấy hội trưởng à.
Tôi ngồi trong nhà gọt đống khoai lang cùng bà Hòa, tranh thủ lúc Thái Tuấn không có ở đây vội nói:
- Bà ơi, bà đừng nói cho anh Tuấn biết cháu là con gái nhé!
Tôi muốn tự mình tiết lộ hơn.
- Sao vậy cháu?
- Bởi vì… anh Tuấn vẫn nghĩ cháu là con trai… V…với lại, cháu thích anh ấy… - Ôi, sao tự nhiên không biết xấu hổ lại bộc bạch tình cảm ra hết như theo bản năng thế này, có ai hỏi đâu, mày càng ngày càng trở nên ngớ ngẩn rồi đấy Lam ạ!
- Bà hiểu rồi, bà sẽ không đề cập gì cả. Cháu nói cháu thích thằng Tuấn nhà bà, bà thật sự rất vui đấy!
- A…
Bà lại cười ôn nhu với tôi, y chang bà nội tôi á. Đã lâu