- Lam, ra đây tớ có chuyện muốn nói!
Cái mặt tôi vừa ló vào trong lớp thì tên Huy béo đã từ xó nào vọt ra như siêu nhân, cầm tay áo tôi kéo tuột ra ngoài như thể đang lôi một bao cát vậy. Quái, tên này hôm nay bị sao thế, bệnh đao lại tái phát nữa à, hình như dạo này hắn rất hay phát bệnh thì phải? Hôm nay còn bày đặt chuyện quan với chả trọng, thật đáng nghi, nhất định có ngày nào đó tôi bắt hắn phải đi kiểm tra đầu mới được!
Hắn lôi tôi ra tận vườn hoa sau trường, nơi “khá vắng vẻ” được coi là chỗ tâm tình hoặc làm một số chuyện “ba chấm” rất thích hợp của các couple (khụ). Nếu mà hắn dám làm điều gì mờ ám với tôi, tôi thề, tôi chắc chắn, tôi đảm bảo sẽ cho hắn một cước lệch quỹ đạo hoặc nát hoa cúc.
- Bỏ ra, có chuyện gì mà phải ra tận đây nói chứ??
Hắn nhìn tôi, hai mắt gần như híp lại, gò má phúng pha phúng phính làm tôi liên tưởng đến dòng dõi nhà họ Trư, đã thế còn phiếm chút hồng một cách kì lạ. Cái vẻ mặt này… hẳn là hắn muốn bày tỏ điều khó nói gì đó.
- Cậu… đã nhìn thấy bức thư của tớ dưới ngăn bàn rồi chứ? Sao cậu không nói gì vậy?
Bức thư? A, là cái phong bì có tên hắn lẫn trong đống thư tỏ tình của đám con gái bữa trước ấy hả? Hắn mà không nhắc chắc tôi cũng quên bà cố nó rồi. Vậy ra, hắn gọi tôi ra đây… đừng nói là để thổ lộ “tình củm” nha!
- Ừ, tôi phải nói gì? – Tôi tỉnh bơ hỏi lại hắn.
- Cậu… cậu… cậu hoàn toàn không có ý nghĩ gì khi đọc những lời lẽ trong thư ư??
Phụt… tôi mà rảnh hơi đi đọc đống thư đó á, có mà nhét xừ vào xó xỉnh nào rồi ấy.
- Không có!
- Cậu thật phũ phàng! – Hắn cảm thán một cách đầy thất vọng.
- Ừ, tôi là thế mà.
- Tớ thích cậu đấy, rất thích cậu!!
Hắn như thể dồn mọi sức lực vào câu nói vừa rồi, thổ lộ gì mà cứ như hét vào mặt người ta ấy, mưa xuân mưa đông cứ phải gọi là tùm la tùm lum, ghê quá đi! Nhưng mà xin lỗi nha, đối với lời tỏ tình của cậu tôi chả có chút xíu cảm giác gì hết. Tôi là tôi nói thẳng luôn, chả cần quan tâm cậu ta sẽ có tâm trạng biểu hiện thế nào:
- Nhưng tôi không thích cậu.
- Ế!! Tại sao?? Nói thật, tớ tự thấy mình tuy không đẹp trai lắm những cũng rất ưa nhìn, tính tình tuy không rất tốt những cũng đủ khiến cho người khác quý mến. Tại sao cậu không thích tớ??
Có biết cậu thở ra câu nào là thối câu đấy không? Khiến người ‘dễ tính’ như tôi đây nghe mà ngứa tai nhanh nhách, rất rất muốn bum vào mỏ hắn hai phát để hắn khỏi phải “phát thanh” nữa. Chưa từng thấy trên đời này có người thứ hai thuộc dạng mặt dày hơn bì lợn như cậu ta (không biết à, người thứ nhất là tôi đó!! Cười gì??)
- Bất cần lí do, tôi không thích cậu, chỉ coi cậu là bạn, chấm hết!
- Tớ không thể sao- -
- Dù cậu có cưa hay tán hay theo đuổi, tôi không đổ đâu nên đừng hi vọng. Nói thẳng, chúng ta chỉ có thể là bạn, không thì thôi!
- Cậu nhẫn tâm quá!
Tôi mặc kệ hắn có đau lòng hay ba chấm gì không, ai biểu thích tôi chứ, I don’t care! Là một người vốn thẳng tính, nghĩ gì nói nấy, tôi thà bây giờ thẳng thừng từ chối còn hơn sau này cứ để hắn dây dưa rồi thất vọng. Tính không định ở lại nói nhiều ất thì giờ, tôi quay gót bỏ đi, nhưng vô tình lại gặp một người đang ôm chồng sách đi ngang qua. Hì, còn ai nữa ngoài tên mọt sách “đáng iu như miu miu” của tôi nữa chứ (ọe, nghĩ xong lại thấy muốn ói).
- Hội trưởng!!
Tôi gọi to, đồng thời vẫy vẫy tay, cũng may là Thái Tuấn không có ý định bơ tôi như trước, cũng biết điều dừng lại nhìn sang chỗ tôi.
- Chuyện này kết thúc ở đây nhé, tôi có việc phải đi trước!
Bỏ mặc tên Huy béo vẫn còn đang đứng thộn ra đấy, tôi cười toe toét lao tới chỗ hội trưởng. Nhìn chồng sách cao ngất ngưởng như đồng hồ Big Ben mà tôi khiếp sợ luôn, mặc dù ngày nào hội trưởng cũng kè kè đống sách bên cạnh nhưng mà tôi vẫn không thể nào quen được, người gì mà cứ như đến từ sao Hỏa ấy, ngày nào cũng nhồi được vào óc một rổ kiến thức thế này thì quả thực rất đáng nể nha.
- Sao, nhìn đủ chưa?
Tôi nuốt ực nước bọt, nhăn mặt nhìn Thái Tuấn.
- Tại sao anh có thể đọc được hết chỗ sách này chỉ trong mấy ngày thôi nhỉ? Anh có phải là người không?
- Không phải người thì là ma chắc!
- Ma không đọc nhiều sách thế này. – Tôi không chịu thua phản lại.
- Ai biết được không. Mà em vừa nói chuyện với ai thế? Bạn à?
- Bạn cùng lớp, cậu ta vừa tỏ tình với em đấy, thế nào?
Tôi không có ý định giấu diếm mà nói thẳng toẹt ra luôn, đồng thời cười híp mắt, muốn thử dò thái độ của Thái Tuấn sẽ ra sao. Có người “tỏ tềnh” với em đấy, anh tức không, tức đi, tức đi, há há…
- Vui nhỉ, chúc mừng em có người khác giới để ý ngoài anh. – Ngược lại với những gì tôi mong chờ là một thái độ cùng lời nói vô cùng bình thản và tự nhiên từ Thái Tuấn, không quên “khuyến mãi” thêm một nụ cười nhạt thếch. Gì, thái độ này là sao?? Sao lại khác xa so với những gì tôi đọc được trên truyện tranh thế?? Thật thất vọng mà! – Cậu ta biết em là con gái à?
- Ừm, bất đắc dĩ bị phát hiện. – Tôi ỉu xìu gật đầu, có vẻ chán nản.
- Cẩn thận đấy. Thôi, anh vào thư viện đây, em cũng vào lớp đi, sắp chuông rồi.
Lúc anh định rời đi, tôi “hành động trước suy nghĩ”, đưa tay ra níu vạt áo anh lại, đồng thời khẽ kêu lên, “Khoan…”. Anh quay đầu lại, trên môi vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt nhưng trên mặt đã hiện lên dấu hỏi chấm to đùng.
- Anh, chiều nay… bọn mình hẹn hò đi! – Tôi to gan lớn mật, không biết xấu hổ là gì mà lên tiếng đề nghị… hẹn hò. Ôi ôi, ngượng thật, người đầu tiên thổ lộ tình cảm là tôi, đến lên tiếng đề nghị hẹn hò cũng là tôi mở miệng trước tiên, sao thấy giống như “cọc đi tìm trâu” quá!
Chúng tôi quen nhau đã hơn nửa tháng, nhưng thời gian ở cùng nhau rất ít, hầu như chỉ gặp trong trường, ngoài mấy buổi đi thăm ông Lâm hay mấy lần tôi giả vờ vào thư viện mượn sách (còn cố tình căn chỉnh thời gian) thì may ra còn thấy được mặt Thái Tuấn. Phải nói rằng gặp hội trưởng còn khó hơn gặp cô hiệu trưởng ấy, vì thế mà tôi rất muốn có một buổi đi chơi thỏa thích với anh.
- Hẹn hò? – Anh có vẻ ngạc nhiên khi tôi đề cập đến điều này, chắc tại không nghĩ tới tôi sẽ dày mặt nói thế. – Chiều nay? Nhưng anh…
- Anh lại bảo đi làm thêm đúng không? Có một buổi chiều thôi mà, anh không nghỉ được à?
- Phì…
Ủa, sao tự nhiên lại cười kì lạ thế? Con người này càng lúc càng khó hiểu nha, trước kia rất ít khi cười, thế mà dạo gần đây hay “cười đểu” với tôi lắm, đừng nói là anh đang âm mưu cái gì đấy!!!
- Nhóc con lớn thật rồi!
Óe @@ Sao vô duyên vô cớ lại nói một câu không liên quan gì hết thế? Lớn? Ý anh là gì?? Tôi đã 16 tuổi rồi đấy, không phải là trẻ con thì yêu đương hẹn hò là chuyện thường tình, nói vậy chẳng khác gì sỉ nhục tôi chỉ là một con nhóc “trẩu tre” không biết điều bày đặt hẹn hò ra vẻ người lớn. Tôi tức rồi đấy nhá!
Định giơ nắm đấm về phía khuôn mặt đẹp trai đểu giả kia bụp tặng một phát, nhưng chưa kịp hành động gì thì hội trưởng đã nhanh hơn… khiến tôi bất động trở tay không kịp. Tôi ngớ người, hóa cột điện sau nụ hôn nhẹ trên trán mà Thái Tuấn bất ngờ dành cho tôi. AAA, sao lại đột ngột thế này, nhỡ có ai nhìn thấy thì sao??? Ngượng quá, ngượng quá!!!
Còn cái người kia sau khi “gây án” xong, không biết xấu hổ còn đá lông nheo với tôi. Chết tiệt!
- Ok, ba giờ chiều gặp tại cổng trường!
Trong khi tôi vẫn còn