“Hu hu…”
Tôi sững sờ nhìn cáng giường phủ chăn trắng muốt được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, tiếng khóc thương tâm của chị Phương văng vẳng sau lưng, còn tôi thì… hai hàng nước mắt đã lặng lẽ chảy ra từ bao giờ…
Anh Tuấn run rẩy quỳ xuống bên giường, run rẩy kéo chiếc chăn ra… Bà nằm đó, vẫn phúc hậu và hiền hòa như thế…
Không phải, đây không phải là sự thật… bà đang ngủ, phải, chỉ là ngủ thôi…
- Bà ơi… bà mở mắt ra nhìn con đi… Tại sao bà lại nằm im như thế? Bà đã từng hứa với con rồi mà… bà hứa sẽ sống bên con thật lâu, cùng con trò chuyện… bà còn muốn nhìn thấy con tốt nghiệp rồi cưới vợ nữa, nhưng sao lại…
Giọng anh thều thào, đặc quánh, mang nặng bi thương. Từng lời của anh… hệt như đang nghiền nát cõi lòng tôi. Đau đớn. Tôi như mất gần hết sức lực, khó nhọc lê bước tới chỗ bà, khó nhọc quỳ thụp xuống bên cạnh anh, khó nhọc… cầm lấy bàn tay bất động đặt dưới chăn…
- Bà ơi…!
Sao bà lại bỏ đi đột ngột thế này cơ chứ? Tất cả chỉ là đang mơ thôi đúng không… Nhưng sao cơn ác mộng này lại quá chân thực đến vậy?
Không kìm nén được lòng mình, anh bật khóc thành tiếng, lệ rơi lã chã, khiến cho bao người xung quanh chứng kiến cảnh này đều không khỏi đau lòng, thương cảm. Cả tôi cũng vậy. Nhìn anh đau đớn bật khóc như thế, tôi cũng không kìm được mà khóc theo…
- Bà ơi!!!!
Người bà phúc hậu ấy… đã mãi mãi rời bỏ chúng tôi mà đi vào cõi vĩnh hằng rồi…
*
*
Nghĩa trang tang thương lạnh lẽo. Mây mưa giăng kín, bầu trời ảm đạm. Lòng người đau đớn, tê tái và đầy xót xa...
Tôi buồn bã nhìn mộ phần của bà Hòa, khuôn mặt bà trên ảnh vẫn nở nụ cười ấm áp như khi bà còn sống. Bên cạnh đó còn có hai ngôi mộ nữa, là ba mẹ của anh Tuấn. Lại nhìn bóng lưng anh đơn độc trong không gian ảm đạm mây mù, hệt như chính cuộc đời đầy thương đau của anh vậy. Anh đã quỳ trước mộ suốt ba tiếng đồng hồ rồi, không tiếng khóc, không run rẩy, chỉ có sự im lặng và đơn độc bao trùm lấy anh. Anh quỳ ở đó, mặc cho cơn mưa trút nước lên người mình, hệt như một cái xác mất đi linh hồn… Mà tôi cũng chẳng khá hơn, cùng anh đội mưa, cùng anh trải qua thời khắc đau thương này, càng đau lòng khi thấy anh cứ tra tấn bản thân mình hàng giờ như vậy.
Những lúc thế này tôi đúng là một đứa vô dụng, đến một câu an ủi mà còn chẳng nói được, chỉ biết bất lực đứng nhìn như tượng sống. Mưa không lớn lắm, nhưng vẫn rả rích không ngớt, cả một vùng trời bao la xám xịt cô quạnh…
Bà, người thân duy nhất của anh trên cõi đời này, là nguồn sáng soi tỏa cuộc đời anh, nhưng lại bất ngờ ra đi, vụt tắt… Tôi hoang mang, trải qua cú sock lần này không biết anh có thể chịu đựng nổi không, nhưng anh rất kiên cường và mạnh mẽ, chắc hẳn sẽ vượt qua được thôi. Còn có… còn có tôi đồng hành bên cạnh anh cơ mà.
Tôi muốn bảo anh đứng dậy, vì ngâm mưa lâu sẽ cảm mất, nhưng đến một tiếng nói cũng không phát ra được khỏi yết hầu, càng quên mất chính mình cũng đang đứng ngoài mưa như anh. Từng giọt mưa bụi hắt lên mặt tôi, rồi hòa cùng nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống, theo khóe miệng thấm vào. Lần đâu tiên tôi biết được, nước mắt lại mang vị mặn chát…
Bỗng nhiên cảm thấy mưa không rơi vào mặt nữa, tôi giật mình quay lại thì thấy anh Lâm che ô ình, vẻ mặt anh ấy cũng không khá hơn tôi là bao.
- Ngâm mưa lâu không tốt đâu, nhóc cầm lấy rồi che cho cả thằng Tuấn nữa.
Tôi đón lấy chiếc ô từ tay anh trai rồi che ình và Thái Tuấn. Anh vẫn không có biểu hiện gì, ngồi bất động như tượng đá, không một chút nhúc nhích động đậy. Sau khi hạ huyệt, anh cứ giữ nguyên một tư thế quỳ kiểu đó, như thể anh đã mất toàn bộ tri giác và cảm xúc… Tôi thật muốn biết lúc này anh đang nghĩ gì, hay lòng anh đã quá đau đến mức chết lặng rồi…?
- Lam… - Anh đột ngột gọi tên tôi khiến tôi giật mình, tay xém nữa thì đánh rơi cái ô xuống, - Dạ?
Anh nói chuyện rồi! Nhưng sao tự nhiên lại gọi tôi?
- Em thấy đấy, bất kì ai ở bên anh… đều sẽ như thế này… Vì thế, em đừng…
- Không!!!
Tôi buông cái ô ra, chạy ào tới ôm lấy sau lưng anh. Không cho phép anh nói vậy, có biết anh đang cố tình xúc phạm lòng tự trọng và tình yêu của em không? Dĩ nhiên là tôi biết anh sẽ nói gì, mà những lời bi quan mặc cảm đó tôi không muốn nghe!
- Đừng đẩy em đi, em muốn được ở bên anh lúc này, không, ở bên anh cả đời!! Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em sẽ không buông tay anh ra đâu!!
Tôi úp mặt vào lưng anh, òa khóc như con nít, mặc kệ nước mắt nước mũi lèm nhèm thấm vào áo anh, mặc kệ cho đống bùn nhão ra vì mưa mà bắn hết lên người, mặc kệ cho cơn mưa chảy xuống đầu,… Tôi không quan tâm điều gì hết ngoài anh, tôi muốn níu kéo cánh cửa trái tim anh chuẩn bị khép lại lần nữa khi vừa mới hé ra một chút… Dù không còn bà, còn ba mẹ, nhưng hội trưởng, anh vẫn còn em mà, anh vẫn còn một con bé ngốc nghếch si tình yêu anh hết lòng!
*
*
Kết quả của việc dầm mưa cả ngày là tôi bị sốt nặng gần 40 độ C, phải nằm liệt giường liệt chiếu, bị mẹ hết từ cằn nhằn rồi quay sang quan tâm chăm sóc. Toàn thân tôi nóng như lửa nung, đầu óc nặng trịch nhưng lại trống rỗng, hai mí mắt chỉ muốn díu lại vào nhau, miệng lưỡi khô khốc. Tôi mệt mỏi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà rồi hoang mang tự hỏi: Không biết anh giờ này thế nào rồi?
Hôm qua nếu không tại mẹ đích thân tới lôi cổ tôi về thì tôi cũng cứ thế mà dầm mưa suốt với anh. Tôi thực sự rất lo lắng, để anh quỳ một mình ở đấy liệu có ổn không, anh có chịu được không? Tuy rất muốn ở lại với anh nhưng lệnh của mẫu hậu đại nhân không thể không nghe, tôi càng không thể không về nhà, đành phải nhờ vả ông Lâm và ông Nguyên thôi, nhưng hai người đó có đồng ý ra nghĩa trang đứng hay không thì tôi chẳng biết nữa.
“Khụ khụ…” Mệt quá!
- Nhóc, anh mang thuốc cho nhóc đây!
Ông Lâm đi học về rồi à? Vậy thì tôi đã nằm ngủ suốt từ tối hôm qua cho đến gần năm giờ chiều rồi. Mà sao