Việc giáo sư Snape biết hay không đã không còn quan trọng, giáo sư Snape vẻ mặt đông lạnh đứng trêи bục giảng, nhìn quét cả phòng học, Gryffindor và Slytherin phía ngồi dưới đồng thời run lập cập.
Severus Snape đang đối diện với quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời anh - một đám học sinh và sủng vật của bọn họ - trong phòng học độc dược của anh. Nếu so sánh, quyết định gia nhận Tử Thần Thực Tử là quyết định sáng suốt cỡ nào. Snape thậm chí còn có chút nhớ gương mặt rắn của Voldermort.
Một con cóc không có giáo dưỡng kêu 'Ộp' một tiếng, giáo sư độc được học cảm thấy thái dương của mình có thứ gì đó nổi lên.
Đều là lỗi của con chuột kia!! Snape hung hăng trừng Scarbbles, con chuột kia tâm thần không yên bất an cào cào chuồng cho sủng vật, muốn chạy trốn.
"Như vậy," Snape cẩn thận khống chế thanh âm của mình, làm giọng nói không trở nên khó nghe như vậy, "Potter!"
Harry đứng nghiêm túc
"Nếu tôi cho bột của rễ cây thủy tiên vào tẩm dịch của ngải thảo thì sẽ có được cái gì?"
"Hả?" Harry chỉ mờ mịt trong nháy mắt, "Là nước sinh tử, giáo sư."
"Tốt." Snape nhẹ giọng nói, thật giống như anh thật sự cao hứng vì Kẻ Được Chọn trả lời được vấn đề của trình độ năm nhất.
Vì thế có một bộ phận người trong Gryffindor vui mừng, phải biết rằng từ trước đến giờ Snape sẽ không cho Gryffindor thêm điểm sau khi trả lời câu hỏi. Bất quá, Snape sẽ không để bọn họ cao hứng quá lâu.
"Như vậy, để chứng minh việc các trò không vì nghỉ hè mà vứt bỏ đầu óc của các trò." Anh huy động đũa phép, bố cục phòng học đột nhiên đã xảy ra biến hóa, trước mặt mỗi người đều có ba cái vác đựng đầy chất lỏng. Mà bên phải cái vạc còn đặt ba bình thủy tinh đựng bột phấn.
" Ba vạc độc dược trước mặt các trò chỉ có một vạc thật sự chứa tẩm dịch của ngải thảo, đương nhiên, cũng chỉ có một bình chứa bột của rễ cây thủy tiên mà các trò cần. Hiện tại, lựa chọn tài liệu mình cần, một mình, tự hoàn thành độc dược này. Sau đó,.." Snape giả cười, " Tôi nghĩ sủng vật của các trò đều phi thường hy vọng là có thể ngủ ngon. Hiện tại, bắt đầu đi!"
Harry vẻ mặt bi thôi nhìn cái vạc trước mắt.
Đúng là, nước sinh tử là độc dược trình độ độc dược của năm nhất, mà Harry cũng thật sự có thể một mình hoàn thành loại độc dược này. Nhưng mà, cho cậu ba vạc đều giống nhau từ màu sắc đến hương vị, cậu làm sao biết được đâu là tẩm dịch của ngải thảo a!!
"Lão hỗn đản!!" Harry cầm bình thủy tinh không biết là đựng bột gì mà nói thầm, thương xót mình về phía tuyết điêu của cậu.
Hedwig an tĩnh ngốc trong lồng sắt, mới lạ đánh giá bốn phía, phát giác Harry nhìn về phía mình liền nghiêng đầu tràn ngập tín nhiệm nhìn lại. Vì thế, Harry càng thêm rối rắm.
Harry đứng trước vạc hơn nửa tiết, đem bột phấn trong mỗi bình đều lấy ra một ít để nghiên cứu, cũng không bỏ qua mà tinh tế kiểm tra mấy cái vạc. Xác thật, mỗi phần tài liệu đều có chút khác nhau, chính là Harry thật sự nhớ không nổi tẩm dịch của ngải thảo thật sự cùng bột rễ thủy tiên nhìn ra sao.
Sau khi do dự thật lâu, Harry rốt cuộc hạ quyết tâm mạo hiểm nổ vạc đem bột phấn nắm chặt trong tay cho vào vạc bên phải. Vạc phản ứng bốc hơi, sau đó chậm rãi yên tĩnh.
Harry ngơ ngác nhìn chất lỏng trong vạc. Vạc không có nổ mạnh, này thực tốt. Nhưng mà vô luận như thế nào thì nước sinh tử cũng không nên là màu lam bạc xinh đẹp a!
Harry khóc không ra nước mắt nhìn Hedwig của mình, bắt đầu nghiêm túc suy xét khả năng việc một con cú mèo bình an chạy thoát từ phòng học độc dược có bao nhiêu phần trăm.
"Nhìn xem, nhìn xem," thanh âm trầm thấp của Snape vang lên, " Có vẻ sức sáng tạo của Kẻ Được Chọn của chúng ta cũng không được bình thường giống như thanh danh của của cậu ta, cả lớp chỉ có một mình trò làm ra độc dược có màu sắc này."
Harry xấu hổ đến đầu cũng không dám ngẩng lên.
" Độc dược là một môn học tinh vi, tôi nghĩ tôi đã không ngừng cố gắng đem những điều này nhét vào đầu các trò từ khi các trò mới bắt đầu năm nhất, nhưng có vẻ Kẻ Được Chọn của chúng ta cho rằng cậu ta không cần ghi nhớ những điều này. Nói tôi biết, Potter, vì sao cậu lại đem ba loại bột phấn đều bỏ vào tẩm dịch của ngải thảo?!" Snape mềm nhẹ nói, nhưng ý tứ trong lời nói của anh một chút cũng không nhu hoà.
"Em... Em lấy mỗi thứ một ít để xem, em nghĩ có thể là không cẩn bị dính lên tay..." Harry quẫn bách trừng mắt nhìn vạc độc dược màu lam kia.
"Như vậy, vì sự không cẩn thận của trò, Potter, Gryffindor trừ 5 điểm. Còn có, bảy giờ buổi tối thứ năm đến văn phòng của tôi cấm tức, mỗi tuần! Vì khả năng nhận biết dược liệu hết thuốc chữa của trò."
" Vâng, giáo sư." Harry ngoan ngoãn trả lời.
"Như vậy hiện tại, tôi nghĩ con cú tuyết của trò sẽ thích đồ uống mới của nó." Snape huy động đũa phép, một bình thuỷ tinh tinh xảo xuất hiện, chất lỏng màu lam bậc trong vạc tự động chui vào bình thủy tinh.
Việc này không chỉ có mình Harry, cả Hedwig cũng trừng lớn đôi mắt hoảng sợ nhìn Snape.
"Đừng, giáo sư, đừng." Harry giống như xin tha mà nói.
Nhưng thủy tinh bình giống như có ý thức bay vào lồng của Hedwig, con chim trắng hoảng sợ vùng vẫy muốn né tránh, kết quả bình thủy tinh nhanh nhẹn vọt mạnh vào miệng Hedwig, thành công đẩy ngã tuyết kiêu đáng thương.
"Hedwig!!" Harry luống cuống tay chân mở lồng, đem con cú mèo đáng thương đã mất ý thức của mình ôm vào ngực.
"Vì năng lực độc dược ngày và Longbottom cũng theo không kịp, Potter." Snape lãnh khốc nói.
Sau đó giống như để phản bác lời anh nói, Neville 'oanh' một tiếng làm nổ vạc của cậu ta -- giống những lần