Mạch Thiên Tầm sững sờ: “Hả? Cậu nói gì đấy?”
Thời buổi bây giờ, còn có đàn ông lớn ngần này rồi mà chưa từng quan hệ tình dục với ai ư?
“Đêm qua… là lần đầu tiên của tôi…”
Cô tặc lưỡi có phần không tin.
Tuy say, nhưng thân thể không biết nói dối.
Nếu đây thực sự là lần đầu của Bách An thì cậu ta đúng là nhân tài rồi đấy.
“Đừng có lừa tôi.
Phụ nữ như tôi còn chưa ăn vạ mà anh kỳ kèo cái gì?!”
Bách An kiên quyết không buông tay đã đành, lại còn ấn cô trở lại giường mỉm cười thật dịu dàng: “Chị, chị ghét tôi sao?”
Cô lắc đầu.
Cậu không thù không oán, sao cô phải ghét bỏ cơ chứ?
“Vậy chị có bạn trai rồi ư?”
Cô tiếp tục lắc đầu.
Rõ ràng là một người độc thân cơ mà!
“Chúng ta cho nhau một cơ hội không tốt sao? Hay chị chê tôi nghèo? Chê tôi làm chị không thoải mái?”
“Cậu ăn nói kiểu gì vậy? Có liêm sỉ hay không?”
Cái tên đần độn này có biết mình đang nói gì không hả?
Bách An đánh bạo hôn lên môi cô: “Chị, cân nhắc đến em một chút có được không?”
Mạch Thiên Tầm thật sự rất cô đơn.
Ngoài Thước Vi Nhi, hình như cô chẳng còn ai quen biết.
Giờ Vi Nhi đã về nhà họ Triều, cô lại không muốn sống ở thành phố lớn nên mới chọn chuyển đến nơi hẻo lánh này.
Tuy cuộc sống ở đây bình yên an nhàn, với khối tài sản kếch xù mà bản thân tích lũy được, Mạch Thiên Tầm có thể nằm ườn ở đây sống cho đến chết mà không cần đi làm, nhưng đổi lại ở đây chủ yếu là người già, trẻ con, độ tuổi cỡ cô thật sự không nhiều.
Thỉnh thoảng, có những đêm cô cũng bị dục vọng ẩn nhẫn làm cho thao thức.
Hôm qua mượn rượu triền miên, toàn thân thỏa mãn đến lạ.
Rồi chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, Mạch Thiên Tầm gật đầu đồng ý.
Vậy là cô và Bách An chính thức qua lại.
Nói là chính thức, nhưng hai người ai ở nhà nấy, trước mặt người dân trong thôn cũng không tỏ ra quá thân thiết.
Chỉ khi đêm về, hai người quấn quýt lấy nhau, da thịt trần trụi kề sát, thân thể ướt át nóng ran trao cho nhau từng đợt khoái cảm.
Đối với Mạch Thiên Tầm, cuộc sống như hiện tại là rất tốt rồi.
Song, Bách An không muốn dừng lại.
Cậu muốn nhiều hơn, chẳng hạn cùng cô bách niên giai lão, cùng cô sinh những đứa trẻ mập mạp đáng yêu.
Cậu chỉ là một tên nông dân không cha không mẹ, dẫu biết yêu cô là mơ cao, nhưng cậu không cách nào khống chế được tâm tình mình.
Bách An từng bước dụ dỗ, giăng một cái bẫy lớn muốn Mạch Thiên Tầm sa vào tình yêu cùng mình.
Cậu đến tận nhà nấu cơm cho cô dù Thiên Tầm dư sức nấu cả bàn cỗ, mua hoa tặng cô dẫu sau vườn từng đóa hoa tươi đang nở rộ khoe sắc.
Mỗi khi cô đến kỳ sinh lý, Bách An ở bên ngoan ngoãn để cô sai bảo, chăm sóc cô không khác gì công chúa bảo bối.
Sự dịu dàng và tình yêu của Bách An đều dâng trọn cho cô.
“Bách An, chúng ta… chia tay đi.”
Mạch Thiên Tầm chọn một đêm mát trời, nhân lúc đi dạo ở ven sông mà nói ra tâm ý.
Cô phải chia tay, trước khi mọi thứ quá muộn.
Bách An mở to mắt, đôi đồng tử dưới trăng trong trẻo, thâm tình khiến tim cô rung động không thôi.
Cậu ôm chặt cô vào lòng: “Em đừng nói linh tinh.
Anh không thích.”
“Tôi không nói đùa!”
“Mạch Thiên Tầm, anh có chỗ nào chưa tốt, em nói đi, anh sẽ sửa!!!”
“Anh không có gì không tốt cả.
Người không tốt… là tôi.”
Mạch Thiên Tầm không chỉ che giấu quá khứ sát thủ của mình, cô còn một bí mật khác.
Cô thở dài, trong lòng lan tràn chua xót, giọng nói cũng khẽ run rẩy: “Tôi không thể sinh con…”
Cô từng nghĩ, không sinh thì cũng chẳng sao.
Cùng lắm thì sau này nhận con nuôi.
Nhưng khi ở bên Bách An, cô mới mơ hồ cảm nhận được nỗi đau.
Bọn họ yêu nhau, đến được với nhau thì sao? Mãi mãi không thể có kết tinh tình yêu, như vậy là không công bằng