Đề thi gồm các câu hỏi logic, tìm ra quy tắc trong một chuỗi số, xác định mối quan hệ giữa các yếu tố, như hình ảnh, từ ngữ, biểu đồ và tìm lời giải cho những tình huống giả định.
Những câu hỏi được xếp theo mức độ khó dần, đòi hỏi sự tư duy, logic, suy luận và khả năng giải quyết vấn đề.
Thời gian hoàn thành bài kiểm tra vốn là một giờ đồng hồ nhưng Thước Vi Nhi mất chưa đến nửa tiếng đã làm xong.
Cô chống cằm, nhìn chăm chăm về phía Yến Thanh đang làm đề đến toát mồ hôi.
Tội nghiệp chưa kìa! Năng lực không có nhưng lại thích cá cược với cô ư?
“Nhìn cái gì? Cô tính sao chép à?”
Quản gia Lý ghét bỏ mắng cô.
Thước Vi Nhi bật cười: “Có sao chép hay không, kiểm tra kết quả là biết ngay.”
Học lực của nguyên thân luôn là nỗi đau trong lòng cô ấy.
Chẳng hiểu sao một gia đình được xem là giàu có như nhà họ Thước lại không tạo điều kiện cho cô ấy học hành đàng hoàng.
Trong khi anh cả đi du học, chị gái được học đủ lớp năng khiếu đắt đỏ, nguyên thân phải lặng lẽ cắp sách đến trường hạng bét, cơ sở vật chất tồi tàn, điều kiện học cũng tệ.
Từ nhỏ đến lớn, nguyên thân luôn bị chê bai, cười nhạo.
Ở trường, bạn bè biết cô ấy xuất thân giàu có nên cho rằng cô ấy và họ không cũng một thế giới, vậy nên đã cô lập nguyên thân.
Ở nhà, anh chị không yêu thương, ba mẹ xem cô ấy như cái gai trong mắt.
Những bữa tiệc thương nghiệp cũng không bao giờ dẫn dắt hay đề cập đến cô con gái út trong nhà.
Người làm trong nhà cũng chẳng xem cô ấy là tiểu thư cao quý gì cả.
Đến lúc bước vào nhà họ Triều, cuộc sống của nguyên thân càng bị ép đến đường cùng.
Nhưng thứ khiến cô cảm phục nguyên thân là bởi sự trong sáng, lương thiện từ trong xương cốt của cô ấy.
Không giả tạo, không màu mè.
Dù bản thân luôn là người bị tổn thương nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ hãm hại người khác.
Nói nguyên thân ngốc cũng không hẳn, cô ấy cũng nhạy cảm nhận ra những trò oái oăm kia là do đám người hầu khác bày ra để bắt nạt.
Nhưng cô ấy không dám phản kháng, không thể không nhắm mắt đưa chân mong bọn họ rủ lòng thương mà bỏ qua cho cô ấy.
Cuối cùng, một người lương thiện như nguyên thân chọn cách cực đoan nhất để rời khỏi thế giới này: Cắt cổ tay tự sát.
Thương Linh thì khác.
Cô không lương thiện hiền lành được như vậy.
Từ nhỏ, cô đã rất mạnh mẽ, ý thức sinh tồn cực cao, không dễ dàng để người khác bắt nạt.
Người nào lăm le có ý đồ, để cô bắt được sẽ bày trò khiến kẻ đó quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Sau khi vào tổ chức, cô chỉ có hai mục tiêu lớn là trở thành kẻ mạnh nhất và lấy lại tự do cho đời mình.
“Hết giờ.”
Yến Thanh mím môi, nhìn biểu cảm cũng thừa biết cô ta làm bài không tốt rồi.
“Thước Vi Nhi, phải giữ lời đấy.
Chỉ cần sai một câu thôi, cô phải rút khỏi kỳ thi này cho tôi.”
Yến Thanh rất để ý đến vụ cá cược này nhỉ?
Thước Vi Nhi gật đầu: “Dĩ nhiên.
Tôi sẽ không nuốt lời.”
Kết quả được trả lại, quản gia Lý cầm tờ