Bác sĩ là một người đàn ông ngoài năm mươi, dáng vẻ hòa nhã hiền lành, hình như những người bên cạnh Triều Lâm đều có vẻ ngoài đầy thiện cảm.
Khi thực hiện phi vụ ám sát, cô nhớ bên cạnh anh có tên thuộc hạ thân tín gọi là Minh, anh ta trông cũng rất dịu dàng, dễ chịu, nhưng thủ đoạn xuống tay thì hết sức tàn nhẫn.
“A!”
Cô bị đau khẽ hét lên, vị bác sĩ mỉm cười trấn an: “Không sao rồi.
Mấy ngày này cố tránh đừng động nước nhé!”
“Vâng, cháu cảm ơn.”
“Cháu gái, cháu bao nhiêu tuổi?”
Sao mọi người có vẻ tò mò về tuổi tác của cô thế nhỉ? Chưa thấy ai nghỉ học đi làm hầu gái hay sao?
“Cháu năm nay mười chín rồi ạ!”
Cô biết bọn họ nghĩ gì.
Bởi do ngoại hình mà tất cả mọi người đều tưởng cô là học sinh cấp Ba.
Thước Vi Nhi trộm nghĩ, so với việc mới mười chín tuổi đã đi làm nữ hầu thì một đứa trẻ mười ba tuổi trở thành sát thủ nghe có vẻ đáng ngạc nhiên hơn nhiều chứ nhỉ!
“Tuổi nhỏ mà nghĩ quẩn vậy ư?”
Cô nhìn xuống tay trái có vết sẹo, khẽ thở dài.
Vết sẹo trên cổ tay mảnh mai trông ghê sợ, phần lớn là do không tỉ mỉ dưỡng thương nên mới thành ra như vậy.
Mà đâu chỉ có mỗi nơi này, khắp người cô chỗ nào cũng có vết thương do bị đánh, bị cào.
Nguyên thân hẳn phải đau đớn và tủi nhục lắm.
“Chuyện cũng qua rồi ạ.
Hiện tại cháu không sao nữa.”
“Nếu gặp rắc rối gì cứ nói với thiếu gia, cậu ấy là người tốt, nhất định sẽ giúp cháu.”
Cô mím môi, ngoan ngoãn gật đầu.
Cô mới không cần anh giúp đỡ.
Từ nhỏ, điều mà cô nhận ra là không nên dựa dẫm vào người khác, chỉ có tự mình nỗ lực, vượt qua tất cả mới đáng tin nhất.
Huống hồ, Triều Lâm là người cô đang muốn tiếp cận để trả thù, còn lâu cô mới đồng ý dựa dẫm vào anh.
Nhưng tại sao mọi người đều nói anh là người tốt?
Cô nhớ đến những ngày đầu cố nghe ngóng tin tức về anh, từ người làm vườn, tài xế, đến dì dọn dẹp, giặt ủi đều khẳng định với cô: “Thiếu gia là người tốt.”
Trong khi đó, tài liệu về lão đại Dạ Phong thì ngược lại.
Thủ đoạn tàn nhẫn, hành động dứt khoát, giỏi che giấu khiến đối thủ không nắm được đường đi nước bước, chỉ cần là đối tượng mà anh nhắm đến thì xác suất chạy thoát gần như bằng không.
Cô mệt mỏi tựa lưng vào thành giường, suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
***
Thước Vi Nhi bị tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức, cô dụi mắt đi ra mở cửa.
Người đến là Như Ý, cũng là nữ hầu được điều từ nhà lớn sang, cô ấy lớn hơn cô hai tuổi nhưng tâm hồn lại không khác gì thiếu nữ mười sáu cả.
“Vi Nhi, nghe nói hôm nay em đã gặp đại thiếu gia hả?”
“Vâng.”
“Đẹp trai không? Đại thiếu gia có đẹp trai không? Ôi chao, sao lúc đó chị lại có việc phải đi ra ngoài chứ!”
Như Ý có sự cố chấp với trai đẹp, cô ấy từng thổ lộ mỗi đêm nếu không xem tầm ba mươi bức ảnh của trai đẹp đủ quốc tịch thì sẽ khó lòng ngủ ngon.
Nghe nói Triều Lâm ngoại hình xuất chúng, cuốn hút lại lịch lãm, cô ấy