Thước Vi Nhi nhanh chóng đứng dậy, sau đó nhanh chóng giữ khoảng cách với nam sinh kia.
Miệng không ngừng nói lời cảm ơn.
Cậu ta thấy vậy liền bật cười: “Đừng căng thẳng.
Tôi là Ngô Hạo, hội phó của trường, giúp đỡ sinh viên mới là trách nhiệm của tôi.”
Ồ, bây giờ bọn trẻ học Đại học còn có hội phó ư?
Cô lịch sự chào hỏi: “Xin chào, tôi là Thước Vi Nhi.”
Nở một nụ cười tiêu chuẩn, không quá lạnh lùng cũng chẳng quá nhiệt tình, giới thiệu xong thì định rời đi.
Cô còn chưa thạo đường đi ở ngôi trường này, không khéo sẽ đi lạc mất.
Ngô Hạo bước lên song song với cô, ánh mắt cậu ta dường như đang phát ra những tia lấp lánh: “Chúng mình cùng đi, cậu chưa quen đường sẽ dễ đi lạc lắm.”
Dọc đường đi, Thước Vi Nhi gần như không mở miệng quá ba lần.
Trái lại, Ngô Hạo thao thao bất tuyệt không dứt.
Cô có cảm giác mình sắp sửa hiểu thấu tám đời nhà cậu ta luôn rồi.
Hóa ra, Ngô Hạo là con cháu thuộc dòng dõi thư hương, thảo nào cậu ta giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất đặc biệt đến thế.
Ngô Hạo mặt mày xán lạn, tuấn tú cộng với nét cười dịu dàng làm cô có cảm giác bản thân đang đối mặt với thư sinh nho nhã thời cổ đại.
“Thước Vi Nhi, gia đình cậu thì sao?”
“Không tiện nói lắm.
Cũng chỉ là gia đình cơ bản thôi.”
Trước khi nhập học, cô thừa biết rồi cũng sẽ có lúc người ta hỏi về gia đình mình.
Song, cô không trả lời thẳng mà chỉ đáp lại một cách lấp lửng.
Tính ra, Thước Vi Nhi cũng có gia cảnh rất tốt.
Nhà họ Thước là dân kinh doanh, có thể xem như một nửa hào môn.
Bỏ qua những vấn đề như trọng nam khinh nữ, xem nguyên thân như cỏ rác thì chí ít chẳng phải là nhà nghèo.
Nhưng nếu đem so với gia cảnh của sinh viên ở L’Avorio thì chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Ngô Hạo nghe ra ý tứ của cô, lịch sự không hỏi thêm.
Cậu ta chỉ ngỏ ý mời: “Nếu có hứng thú, cậu hãy tham gia vài câu lạc bộ nhé.”
“Cảm ơn.”
Tiếc là cô chỉ muốn báo thù, không có thời gian gia nhập câu lạc bộ gì hết.
Tiết học này là về Lịch sử các nước phương Tây, cô ngồi trong lớp, chán đến độ sắp gục ngã.
Mắt khẽ nhắm, tay chống cằm, song, tai vẫn chăm chú lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Bằng khả năng quan sát thiên phú, cô rất nhanh sàng lọc được một vài đối tượng.
Đối tượng thứ nhất là những người có gia giáo, có thực lực giống như Ngô Hạo.
Bọn họ hiền lành, tử tế, nhưng lại khó nắm bắt.
Để trò chuyện linh tinh thì được, nhưng để làm thân, kết giao sâu sắc hơn thì e là rất khó.
Đối tượng thứ hai là những người thích thể hiện, ưa tiệc tùng hội nhóm.
Nhóm này đa số là nữ sinh, tụ tập lại với nhau mười câu thì hết tám câu là bàn về hàng hiệu rồi.
Hơi nông cạn, nhưng cơ bản là không làm hại ai, tất nhiên, cũng không thể trông chờ bọn họ giúp đỡ được gì cả.
Đối tượng thứ ba là những người nổi loạn ngầm.
Bề ngoài rất yên tĩnh, trầm lắng, trông thì có vẻ an phận nhưng thực chất lại ngấm ngầm thi đua.
Giây trước có thể nói bản thân không giỏi trang điểm, giây sau đã ở trong nhà vệ sinh điên cuồng dặm phấn.
Hoặc có người nhỏ nhẹ nói mình không có tài năng gì nổi trội, nhưng liền sau đó đã chơi một bản Sonata Appassionata* kinh điển với độ