Thiên Lý dắt mọi người trong câu lạc bộ đến hẳn nhà hàng sang trọng gần đó.
Mọi người đều quen thuộc với nơi này, nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, nói cười rôm rả, chỉ có cô là lạc lõng đứng khép nép đằng xa.
Thước Vi Nhi thừa nhận, đứng trước cách biệt giàu nghèo, cô vẫn cảm thấy mình không cách nào hòa nhập với bọn họ được.
Không một ai nhận ra cô đã bị bỏ ở sảnh, trong mắt những sinh viên này Thước Vi Nhi chẳng qua là đang cố đu bám để đổi đời mà thôi.
Cô đi thật chậm để rồi chạm mặt một nhà bốn người đang vui vẻ rời đi sau bữa ăn thịnh soạn.
Người nhận ra cô lại chính là anh trai Thước Bảo: “Vi Nhi? Mày làm gì ở đây?”
Bầu không khí nhất thời chùng xuống, cô không muốn bận tâm đến đám người rác rưởi này liền cất bước đi thẳng.
Thước Hà Nguyệt níu tay cô lại, giọng cô ta oang oang như thể sợ người khác không chú ý vậy: “Mày vào đây để ăn trộm à? Hay là muốn dựa hơi tên nhà giàu nào?”
Thước Vi Nhi cảm thấy kinh tởm đến mức muốn nôn.
Đây là người nhà ư? Không phải ba mẹ, anh chị em trên đời đều yêu thương và bảo bọc nhau sao? Tại sao bọn họ đối xử với nguyên thân như thể cô là kẻ thù vậy?
“Liên quan gì đến đám chó các người?!”
Thước Vi Nhi lười giả bộ hiền lành trước mấy kẻ này.
Thậm chí cô còn có ý định để bọn họ nợ máu trả máu, chính họ dồn nguyên thân vào đường cùng, vậy thì để mấy kẻ này xuống địa ngục lót đường cho cô ấy.
Nhưng hễ cô có ý định làm tổn thương họ, thì trái tim và thân thể liền nhói đau, dường như nguyên thân không cam lòng để cô hại đám người xấu xa này.
Lương thiện thì có ích gì? Không phải cũng tự sát rồi hay sao?
“Ai dạy mày cái thói mất dạy đấy? Làm nữ hầu ở nhà giàu, bây giờ lại tưởng mình sinh ra trong nhà giàu đúng không?”
Móng tay của Thước Hà Nguyệt bấm vào da thịt mềm yếu trên cánh tay cô.
Thước Vi Nhi giật tay lại, tiếp tục chế giễu: “Hình như tôi thấy cô cũng thèm được làm nữ hầu của nhà giàu lắm.
Sao? Có cần tôi giới thiệu không?”
“Đúng là không biết xấu hổ.
Cái nhà này vô phúc mới có đứa con như mày.”
“Mày vong ơn bội nghĩa, thấy anh trai gặp nạn liền bỏ mặc không quan tâm.”
“Loại như mày vì sao không chết đi cho rảnh nợ!”
“Ngày đó đáng ra tao không nên sinh mày ra trên cõi đời này.”
Rõ ràng những lời này là dành cho nguyên thân nhưng không hiểu sao lòng cô cứ nhói đau.
Cảm giác thật khó chịu, cô muốn chạy khỏi đây nhưng chân cứ dán chặt xuống sàn không di chuyển được.
Những lời lẽ khó nghe, cay nghiệt không ngừng nhằm về phía cô.
Xung quanh có vài thực khách bắt đầu chú ý đến bọn họ, bảo vệ cũng tới mời cả năm người rời khỏi đây.
Thước Vi Nhi đứng lặng một chỗ, nhìn người nhà của nguyên thân nghênh ngang bước lên xe phóng đi vun vút.
Giây phút này, cô chợt thấy hình như mình cũng không mạnh mẽ cho lắm.
Mấy người đó còn chẳng dám đánh cô, chỉ đứng đó ăn