“Mới có thế đã cảm động rồi à?”
Anh cười, đưa tay xoa đầu cô.
Dáng vẻ cô ngơ ngác lại rất ngoan, vừa muốn bắt nạt, cũng muốn ôm lấy vỗ về.
Thước Vi Nhi hiếm khi thể hiện chút ngây thơ của mình.
Cô lấy tay anh ra khỏi đầu mình, chậm chạp hỏi: “Anh không ăn bánh kem sao?”
“Tôi không thích ăn đồ ngọt.”
Cô mỉm cười, nhưng chợt khựng lại, nụ cười trên mặt dần trở nên cứng ngắc: “Thiếu gia, anh không thích ăn ngọt? Vậy sao lúc trước lại bắt tôi mỗi tối làm bánh cho anh vậy?”
Lần này đến lượt Triều Lâm ngây người.
Anh quên mất, không ngờ cô lại nhạy bé như vậy.
Nhưng rất nhanh anh đã che giấu được chút bối rối kia: “Ý tôi là những loại bánh kem như thế này thường ngọt rất gắt.
Nhưng bánh của em làm lại ngọt thanh, có thêm trà uống cùng nên rất dễ chịu.
Tôi rất thích!”
Thước Vi Nhi gật gù, lời giải thích của anh nghe rất thuyết phục.
Cô không tò mò nhiều hơn, chỉ cắm cúi ăn sạch chiếc bánh ngọt trước mặt.
Nhìn dáng vẻ hào hứng của cô, anh bất chợt mỉm cười.
Từ góc độ này trông cô cũng có vẻ xinh xắn mà nhỉ? Nhất là ánh mắt trong trẻo kia, tuy không phải kiểu xinh đẹp yêu kiều hay linh tú động lòng, nhưng vẫn dễ dàng cướp đi tâm trí của anh.
“Tôi còn chuẩn bị cho em một món quà đặc biệt.”
Thước Vi Nhi vẫn đang ăn bánh kem, ngước mắt nhìn anh.
Triều Lâm chậm rãi đưa cho cô phong thư xem.
Phong thư được niêm phong trang trọng, bên trên còn ghi tên cô theo lối hành thư rất nghệ thuật.
Đến lúc mở ra xem thì mới vỡ òa, là giấy mời thực tập tại công ty Lãm Nhã.
Lãm Nhã là cơ ngơi của Triều gia, một công ty kiến trúc lâu đời và danh tiếng.
Rất nhiều tòa thị chính, văn phòng của nhiều vị chính khách đều do Lãm Nhã thiết kế và xây dựng.
Giống như tên gọi, mọi công trình qua tay Lãm Nhã đều đẹp một cách trang nhã, tinh tế lạ thường.
Gia nghiệp chỉ truyền cho con trai trưởng, đến đời của Triều Lâm đã là đời thứ ba.
“Vì sao? Sao lại cho tôi đến công ty anh thực tập chứ?”
Ánh mắt cô lấp lánh niềm vui, Triều Lâm lại tưởng cô đang quá cảm động mà không biết cô vui bởi vì kế hoạch mà mình lập ra suôn sẻ bất ngờ.
“Thành tích của em thật sự rất tốt.
Tôi rất ấn tượng.”
Cô không giấu được vẻ mặt dương dương tự đắc: “Tôi đã nói là tôi làm được mà.”
Triều Lâm đưa tay vò đầu cô: “Được rồi, biết em tài giỏi rồi.
Nhưng nếu ở công ty em làm không tốt thì tôi không nể tình đâu đó.”
Thước Vi Nhi cười đến xán lạn: “Cảm ơn, thiếu gia.
Đây đúng là món quà sinh nhật tuyệt vời.”
***
Thước Vi Nhi không ngờ mọi chuyện lại êm thắm đến vậy.
Đầu tiên là thừa nhận sự thật với Mạch Thiên Tầm, đến việc trở thành chủ tịch câu lạc bộ Cờ vây, bây giờ lại đường hoàng đến Lãm Nhã làm thực tập sinh.
Đây mới là dáng vẻ nên có của một người trùng sinh!
Ngồi trên xe, cô không cách nào giấu được nụ cười hạnh phúc.
Tháng ngày tự do sẽ không còn xa xôi nữa.
Đợi khi mọi chuyện xong xuôi, cô sẽ đi đến một nơi thật