Chiều hôm sau Thước Vi Nhi mới dám quay về.
Lúc bước vào thang máy, trong lòng cô thấp thỏm lo âu, lại lén lút nguyện cầu Triều Lâm chưa về nhà.
Đáng tiếc, ông trời không nghe thấy lời nguyện cầu của cô.
Vừa mở cửa đã thấy anh ngồi ở sofa, thoạt nhìn thì như thể đang đọc tin tức, nhưng ánh mắt sắc bén kia lại giống như cố ý chờ cô quay về.
Thước Vi Nhi cúi đầu, một hồi lâu sau mới mở lời: “Thiếu gia…”
“Tôi tưởng em bỏ chạy luôn rồi chứ!”
Thước Vi Nhi thấy oan uổng vô cùng, tại anh giở trò lưu manh nên cô mới phải ra tay tự vệ, chẳng lẽ ngoan ngoãn mặc anh muốn làm gì thì làm hay sao?
Cô không nói gì, nhưng nỗi ấm ức hiển hiện rõ trên mặt khiến Triều Lâm không thể làm ngơ.
Anh bước đến bên cô, ôn tồn lên tiếng: “Xin lỗi.
Đêm qua… tôi say quá….
Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Hả?”
Thước Vi Nhi há hốc mồm ngạc nhiên, cô chớp mắt nhìn anh như muốn chờ lời giải thích cụ thể hơn.
Thời buổi này đánh người xong bỏ chạy còn có chuyện hời vậy ư?
“Chuyện đêm qua…” Triều Lâm ngập ngừng, hình như anh cũng đang bối rối: “Dù em nhỏ hơn tôi mười tuổi nhưng không sao, đợi đến khi em ba mươi thì khoảng cách tuổi tác cũng tự dưng biến mất thôi.
Chỉ là có hơi thiệt thòi cho em, nên em muốn trang sức, tài sản gì cứ nói, tôi sẽ để trợ lý làm thủ tục chuyển giao cho em…”
“Khoan đã!” Cô giơ tay ra hiệu dừng lại: “Thiếu gia, anh nói gì vậy? Tôi không hiểu!”
Triều Lâm thở dài, kéo tay cô vào phòng ngủ chỉ vào mớ chăn nệm lộn xộn kia, cô tinh mắt nhìn thấy một vệt chất lỏng sẫm màu như máu đọng trên ga giường.
Thước Vi Nhi hít một hơi thật sâu, đang định giải thích thì bị anh cầm tay, từng lời thốt ra đều thấm đượm chân tình: “Đêm hôm qua tôi bị người ta hạ thuốc, nhất thời không khống chế được.
Nếu em muốn kết hôn và tổ chức lễ cưới cũng không có vấn đề gì.
Phía gia đình em không cần lo lắng, hiện tại tôi đã toàn quyền tiếp quản gia nghiệp rồi.
Về phần lễ cưới cứ tùy em quyết định…”
“Thiếu gia!”
Cô kinh hãi rút tay lại, lùi về sau ba bước, ánh mắt đề phòng anh như trộm cướp: “Anh hiểu lầm rồi.
Chúng ta không xảy ra chuyện gì hết!”
“Hiểu lầm? Vậy còn vết máu này từ đâu mà ra?”
Triều Lâm không nhớ rõ lắm.
Anh chỉ nhớ sau khi rời bữa tiệc, cả người nóng như thiêu như đốt, bên cạnh lại là người mình thầm thương trộm nhớ nên muốn thuận lý thành chương.
Sự kháng cự yếu ớt của cô hoàn toàn vô nghĩa, sau đó anh chẳng nhớ gì nữa.
Chỉ thấy sáng ra bản thân trần trụi nằm trong chăn, cô đi đâu mất dạng mà trên giường vệt máu đỏ thẫm.
Lúc này anh nghĩ có khi bản thân đã làm chuyện quá giới hạn với cô rồi.
Thậm chí anh còn dự định nếu hết hôm nay mà cô không trở về, dù có lật cái thành phố này lên cũng phải tìm cho bằng được.
Thước Vi Nhi chột dạ nhìn quanh, chắc do đêm qua cô cắm kim