Lần này, Thước Vi Nhi đã có chuẩn bị.
Khi nãy cô quan sát kỹ lưỡng, nắm được điểm yếu của hắn.
Chỉ cần tấn công được những điểm đó, hắn sẽ gục ngay lập tức.
Triều Duy nóng nảy, hắn không ngờ cô mới giây trước còn quỳ ở đó, nhu nhược cầu xin như sắp khóc đến nơi, vậy mà hiện tại âm thầm tấn công hắn từ phía sau.
“Thước, Vi, Nhi! Thân thể yếu đuối ban nãy là giả vờ?”
Triều Duy xông tới, cô uyển chuyển tránh đòn.
Nhược điểm của hắn là quá hiếu thắng, càng mất bình tĩnh thì càng lộ điểm yếu nhiều hơn.
Thân thể của cô tuy yếu nhưng nhỏ nhắn và linh hoạt, từng đòn Triều Duy ra tay, cô đều thành công đoán được và dễ dàng tránh né.
Thiếu vũ khí thì đúng là mất vui!
Thước Vi Nhi đặt tay lên khăn tắm ngang hông kia, giật một cái.
Triều Duy theo phản xạ tự nhiên đưa tay che lại, chỉ chờ có thế, cô chụp lấy đèn ngủ, đập lên đầu hắn thật mạnh!
Triều Duy lảo đảo ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Trước khi rơi vào hôn mê, hắn lẩm bẩm gì đó nhưng bị cô đá một phát vào bụng.
“Thằng khốn! Dám động tay động chân với Thương Linh này.
May cho mày tao không có ý định giết mày! Bằng không, ngày này năm sau là ngày giỗ của mày!”
Thước Vi Nhi mặc kệ hắn, đi một vòng tìm giấy tờ tùy thân của mình.
Chỉ cần tìm được, cô sẽ lập tức cao chạy xa bay.
Nhà họ Thước gì đó cũng mặc kệ, dính líu gì đến cô chứ!
Nhưng tìm nửa ngày trời cũng không thấy.
Chẳng lẽ Triều Duy không giữ? Không đúng, trong nhật ký, nguyên thân đã viết Triều Duy là người quản lý giấy tờ người hầu trong gia đình cơ mà?! Lẽ nào nguyên thân nghe tin vịt rồi?
Thước Vi Nhi không tìm được chút manh mối gì, cô bất lực muốn rời đi nhưng nhìn thấy máy ảnh in phim trên bàn liền lóe ra suy nghĩ.
Hơ! Cơ hội hiếm có như vậy mà để tên này thong thả tỉnh lại thì hời cho hắn quá!
Nghĩ vậy, cô lập tức chụp vài bức ảnh khỏa thân của hắn.
Còn đặc biệt lấy ra bộ trang phục hầu gái mặc cho hắn, tốt bụng giúp hắn in vài tấm ảnh cosplay độc đáo.
Nói không chừng còn có thể khiến tên nhị thiếu gia đầu óc có vấn đề này ngoan ngoãn một chút.
“Hừ! Sớm muộn cũng có ngày bà đây giết chết mày!”
Cô cầm theo “thành quả”, ngang nhiên trở về phòng.
Vết thương trên tay đau nhức không chịu được, cô không có thuốc để xử lý, chỉ có thể nhân lúc đi tắm rửa kỹ rồi dùng vải sạch quấn lại.
Đau đớn khiến cô vất vả lắm mới chìm vào giấc ngủ được.
Trong giấc mơ, cô nhớ mình đã sắp hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng không ngờ tên Dạ Phong đó lại giăng bẫy từ trước, cô trúng một phát đạn, lẽ ra vẫn có thể trốn chạy.
Chẳng hiểu sao cô lại bướng bỉnh không rút lui, nổ súng về phía xe của Dạ Phong.
Hành động này đã dồn cô vào đường cùng.
Hai chiếc xe rượt đuổi nhau trên đường đèo hiểm trở.
Xe của Dạ Phong chợt dừng lại, hắn bước xuống xe, vững vàng tiến về phía cô.
Thương Linh nở nụ cười của kẻ cầm chắc phần thắng: “Dạ Phong lão đại, tự giác vậy là tốt.
Tôi sẽ cho anh chết bớt đau đớn hơn.”
Một phát ngay giữa trán là có thể kết thúc tất cả, trở về báo cáo với tổ chức rồi.
Nhưng Dạ Phong lại cười, cô theo phản xạ ngước nhìn