Thước Vi Nhi không thể nói rõ cảm xúc hiện tại của mình.
Cô cảm thấy mọi thứ như một giấc mộng dài, cô cứ tưởng mình có thể buông bỏ tất cả quá khứ để ở bên anh nhưng những gì cô nhìn thấy trong mơ lại ép cô phải nhìn nhận rằng bản thân không thể xem nhẹ những việc mình đã trải qua.
Cô không phải Thước Vi Nhi, cô không có gia đình.
Cô cũng chẳng phải một thiếu nữ hai mươi tuổi ngây ngô nữa.
Còn anh, vết sẹo quen thuộc kia khiến cô chắc đến tám chín phần anh chính là Dạ Phong - là người đã ra tay kết liễu cô.
Nhưng hiện tại giữa hai người lại có một đứa con.
Cô phải làm thế nào đây?
“Em không sao, chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi thôi.”
“Vi Nhi, em có yêu người nhà của mình không?”
Triều Lâm chợt hỏi.
Cô ngẩn người một chốc rồi chậm rãi lắc đầu.
Đó vốn không phải người nhà của cô, hơn nữa, bọn họ đối xử với nguyên thân cũng chẳng ra gì.
Suốt ngày chỉ toàn bắt nạt, khinh thường, hành hạ, giống kẻ thù thì đúng hơn.
“Anh hiểu rồi.
Em cứ nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi anh đi ra ngoài.
Thước Vi Nhi đoán được bảy tám phần anh muốn làm gì, chắc là sẽ thay cô xử lý trên dưới nhà họ Thước.
Cô đưa tay lên bụng, bác sĩ nói cơ thể này khá yếu, không nên kích động sẽ ảnh hưởng nhiều đến đứa bé.
Cô nhắm mắt lại, dần dần thiếp đi.
Cô ở lại bệnh viện thêm hai ngày để theo dõi tình hình sức khỏe, đến ngày xuất viện, ngoài cửa ồn ào đến mức Thước Vi Nhi không thể làm lơ.
Cô vừa bước ra thì có bóng người lao tới, Thước Vi Nhi theo phản xạ che bụng tránh sang một bên.
Hóa ra là Thước Hà Nguyệt.
“Hừ.
Có bệnh thì mau đi chữa đi!”
“Con khốn.
Bây giờ mày hả hê lắm đúng không? Mày bay lên cành cao rồi nên muốn giẫm đạp bọn tao ư?”
Trong hai ngày cô nằm viện, ngoài kia đã xảy ra không ít biến cố.
Đầu tiên là nhà họ Triều ra tay với toàn bộ Thước gia, biến cơ ngơi mà bọn họ nỗ lực gây dựng hóa thành cát bụi, sau đó không thương tiếc tung toàn bộ tin tức xấu xa cho cánh truyền thông, mỗi ngày hai mươi bốn giờ đều bị cư dân mạng hỏi thăm mười tám đời tổ tông.
Triều Lâm còn hiếm hoi lộ mặt, công khai vợ sắp cưới chính là cô, cũng phơi bày những bất công mà cô phải chịu trong suốt mười mấy năm qua.
Thước Vi Nhi không thấy tội nghiệp hay thương tiếc gì cả, cô không phải thánh mẫu.
Thậm chí còn cảm thấy bọn họ bị như vậy đúng là ông trời có mắt.
Nguyên thân đã vĩnh viễn ra đi, đến tang lễ cũng không có, người nhà cô ấy thì hay rồi, ăn sung mặc sướng lại còn quay sang trách móc nữa chứ.
“Hừ! Cô mà nổi điên ở đây thì đừng trách.
Các người bị như vậy là đáng đời!”
Thước Hà Nguyệt thở dốc vì tức, cô ta chỉ tay vào mặt Vi Nhi, nói như hát: “Nhà chúng tao đối xử với mày như vậy là tốt lắm rồi.
Mày vốn không phải con ruột, chỉ là con của tiểu tam, bao năm nay ở nhà họ Thước không lo ăn lo mặc, mày còn bất mãn cái gì hả?”
Bốn