Triều Lâm cảm thấy dạo gần đây Thước Vi Nhi có gì đó khác lạ, song, anh không thể nói rõ lạ ở chỗ nào.
Cô dịu dàng, hay cười, hay làm nũng… toàn là những hành động mà trước đây Thước Vi Nhi không bao giờ làm cả.
Thậm chí ở trên giường cũng có phần chủ động hơn.
Điển hình như đêm trước, cô còn không ngần ngại vòng chân qua hông anh, huyệt nhỏ bên dưới không ngừng cắn nuốt khao khát anh tiến vào sâu hơn.
Lẽ nào phụ nữ có thai đều thay đổi vậy ư?
“Anh à, em muốn uống trà sữa.”
Thước Vi Nhi ôm cánh tay anh nũng nịu.
Nhưng chuyên gia dinh dưỡng đã nói trà sữa bán đại trà bên ngoài thật sự không tốt cho sức khỏe, lượng đường quá nhiều, dễ khiến phụ nữ có thai thay đổi vị giác, nghiện ăn vặt, còn rất dễ phát phì.
“Thèm thì để đầu bếp pha cho em.”
Cô mới không cần uống trà sữa theo kiểu đó.
Trà sữa phải có đá lạnh, trân châu, đựng trong ly nhựa đủ hình thù mới có hứng.
Chứ uống kiểu trà đen pha với sữa tươi, đường chả biết có cho nổi một muỗng hay không, vị hoàn toàn khác xa với trà sữa bán bên ngoài.
“Không! Em chỉ muốn uống trà sữa ở ngoài hàng thôi.”
“Đừng nhõng nhẽo.
Sắp làm mẹ rồi mà em còn trẻ con vậy hả?”
“Thì người ta vốn trẻ con mà!”
Tuổi của nguyên thân nhỏ hơn Triều Lâm tận mười tuổi, anh còn phải cưng chiều cái xác này dài dài.
Thước Vi Nhi bị đứa nhỏ trong bụng hành đến ói lên ói xuống, cũng may có chuyên gia dinh dưỡng theo sát nên mới đỡ khổ, vẫn ăn uống tốt chứ nếu không chắc thân thể gầy rộc luôn.
Cũng vì nghén nặng mà cô kiên quyết dời lễ cưới, khi nào đứa trẻ sinh ra thì mới tổ chức hôn lễ.
Ban đầu anh không đồng ý nhưng cuối cùng vẫn chịu thua cô.
Việc anh có thể làm là tuyên bố với bên ngoài hai người là vợ chồng, không để Thước Vi Nhi cảm thấy tủi thân.
“Không được!”
Tuần này cô đã uống hai ly trà sữa rồi, còn dám lén lút anh nhờ người làm mua hộ nữa chứ!
“Lâm, đi mà.
Hôm nay em mua váy mới, em mặc cho anh xem nhé!”
“Em đừng hòng dụ dỗ anh!”
“Váy ren xuyên thấu đấy, anh thật sự không muốn xem à?”
Thước Vi Nhi chớp mắt long lanh, nhìn phản ứng của anh, cô biết mình chỉ cần cố gắng chút nữa là thành công rồi.
Cô thật sự đến bên tủ quần áo, lôi ra chiếc váy ngắn cũn cỡn, vải thưa mỏng tang lắc lư trước mặt anh.
Đây mà là cái váy? Trông còn thua cái khăn lau bàn nữa!
Vậy mà, chết tiệt, anh lại có phản ứng với nó!
“Em mặc thử nhé?!”
Nói rồi không đợi anh lên tiếng đã vội vàng chạy tót vào phòng tắm.
Váy ngắn qua mông một xíu, cổ áo khoét sâu lộ ra bộ ng;ực có phần nảy nở do mang thai.
Thước Vi Nhi vốn gầy, thế nên dù mang thai ba tháng bụng chỉ nhô lên một chút, thoạt nhìn trông còn gợi cảm, đẫ/y đà hơn trước.
Sau lưng gần như chẳng có gì che chắn, chỉ có sợi dây vắt ngang thắt lưng.
Lớp vải màu đen mỏng, nhìn rõ mồn một nội y cùng màu, nổi bật nước da trắng nõn của cô.
Triều Lâm đưa tay đỡ trán, anh cảm thấy bản thân thật tồi tệ.
Ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn dễ dàng bị cô gợi lên dục vọn.g như thế.
“Vi Nhi…”
Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, ngực không ngừng cọ xát dụ dỗ, giọng nói